Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

“…Tuy cô nương có thể cho ta là kẻ nhiều lời, nhưng ta vẫn vui lòng khi nói ra những lời này. Chắc cô nương cũng biết, trong hoàng thất Lưu Vũ, Tứ vương gia là người phải ra ở riêng sớm nhất. Năm 12 tuổi, ngài ấy đã dọn ra khỏi cung, tới nơi đây sinh sống. Vì thế ,so với các vương gia khác, Tứ vương gia là người thiếu thốn tình thương của Thái hậu nhất. Dù ngài không biểu lộ ra, nhưng ta biết ngài rất cô đơn.”
Bất Diệp lông mi khẽ động, nàng chậm rãi lắng nghe.
“ Khi lớn lên, Tứ vương gia rất ít khi mỉm cười. Ngay cả khi ở cùng với Thái Hậu và Hoàng thượng, ta cũng rất hiếm khi thấy vương gia vui vẻ cười đùa, ngài ấy luôn luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và cô độc…”
Mai nương ngừng lại, bà đặt tay lên vai Bất Diệp.
“…Nhưng..từ khi cô nương đến Vương phủ, Vương gia đã trở thành một người hoàn toàn khác hẳn”.

Bất Diệp quay đầu lại nhìn Mai nương, nàng muốn đoán xem bà ấy đang nghĩ gì. Chẳng lẽ, Vũ Hàn chỉ như thế này khi ở bên cạnh nàng ?.
“…Khi cô nương quyết định ở lại vương phủ, Vương gia đã vui sướng đến nói với ta như một đứa trẻ con. Lúc đó, ta đã rất ngạc nhiên. Ta không tưởng tượng nổi, Vương gia vốn luôn lạnh lùng lại có vẻ mặt như vậy. Mỗi ngày ở bên cạnh cô nương , Vương gia đều cười rất nhiều, niềm hạnh phúc hiện rõ đến nỗi ngay cả người ngoài như ta cũng cảm thấy”
Ngừng một chút, Mai nương nói tiếp.
“….Mấy hôm nay triều chính biến động, Vương gia phải xử lý rất nhiều công việc thay Hoàng thượng. Ngài ngủ rất ít, lại làm việc từ sáng tới khuya, cho nên mới đổ bệnh.Nhưng Vương gia lại không chịu nghỉ ngơi, nhất quyết mỗi ngày đều phải tự mình sắc thuốc cho cô nương uống. Vậy, những điều đó đã đủ để chứng minh tấm lòng của Vương gia dành cho cô chưa, cô nương ?”.

Bất Diệp ngạc nhiên, nàng khẽ cắn môi. Bàn tay nắm lấy tay Vũ Hàn thắt chặt hơn. Trái tim đột nhiên cảm thấy như đang bị ai đó bóp nghẹt. Nàng không thở được.
“…Cô nương, ta không thể ép buộc cô, cũng không muốn làm khó cô, chỉ là.. Vương gia hiện giờ đang rất cần cô, cô có thể ở lại bên cạnh ngài ấy lúc này được không ?….Dĩ nhiên, mọi chuyện đều do cô nương quyết định…Cô nương có yêu Vương gia hay không ? trái tim cô nương sẽ có câu trả lời…” Mai nương nói bằng giọng khẩn thiết.
Bất Diệp hết nhìn Mai nương đang cầu xin rồi lại nhìn Vũ Hàn đang sốt kịch liệt. Trái tim đột nhiên cảm thấy như đang bị ai đó bóp nghẹt. Chặt đến nỗi không thở được. Lưỡng lự đôi chút, nàng gật đầu. Có lẽ….nàng nên gạt bỏ quá khứ để trông đợi vào tương lai. Vì nàng….có chút yêu hắn….
Mai nương sau khi hoàn thành vai trò “ bà mối”, bà vui vẻ đặt chén thuốc lên mặt bàn rồi lui ra ngoài, để lại Bất Diệp và Vũ Hàn bên trong…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận