“ Ta biết, ta biết. Con vì tìm được nhà họ hàng nên mới tới ở đó một thời gian đúng không ? Nhu nhi đã nói cho ta biết hết rồi . Không sao, gặp được người thân là chuyện tốt. Diệp nhi, con không cần phải xin lỗi ta..” Vân phu nhân hiền từ vỗ nhẹ lên bả vai Bất Diệp.
“…Ah..vâng. Đó là người cậu họ lâu năm không gặp của con. Vì mọi chuyện xảy ra quá gấp nên mới không thể báo cho nghĩa mẫu biết. Đã làm người lo lắng rồi..” Bất Diệp lúc đầu hơi ngạc nhiên, rất nhanh, nàng đã bịa ra được câu chuyện gần như hoàn hảo. Phải cảm ơn sự nhanh trí của Nhu nhi mới được.
Hai người tay bắt mặt mừng một lúc thì mới bắt đầu để ý đến tiếng ho khụ khụ ý tứ của ai đó.
Vân phu nhân định quay sang hỏi Bất Diệp xem đó là ai …Chợt, đôi mắt bà bỗng mở to, thần sắc lộ vẻ kinh hoàng , vội vàng quỳ xuống:
“ Tham kiến Tứ Vương gia. Hạ thần tiếp đón không chu đáo, mong Vương gia thứ tội…”
Bất Diệp nhíu nhẹ mày, nàng quay sang nhìn Vũ Hàn bằng ánh mắt hờn giận nhiều hơn là trách cứ. Nam nhân này, sao ai thấy hắn cũng phải quỳ thế nhỉ ?. Họa may chỉ có Hoàng thượng và Thái Hậu là không thôi. À mà còn thiếu, phải tính cả nàng nữa chứ . Điểm lại từ đầu đến giờ có lúc nào nàng quỳ trước hắn đâu.
Vũ Hàn ủy khuất nhận ánh mắt trách cứ của Bất Diệp, hắn chỉ còn cách nhún vai bất đắc dĩ mà thôi. Ai bảo hắn sinh ra đã là Vương gia chứ ?
Nô tì hầu cận kia ở bên cạnh nghe thấy thế chợt kinh hoàng, ả ta hận không thể giả chết ngay lập tức. Trong một ngày mạo phạm hai người có quyền thế : Tứ tiểu thư và Tứ Vương gia. Ả ta chết chắc rồi.
“…Phong phu nhân hãy đứng dậy đi. Bản vương hôm nay chỉ muốn đến thăm Phong tướng quân mà thôi, không có chuyện gì khác. Phu nhân không cần đa lễ…” Vũ Hàn nhè nhẹ nói, giọng nói ôn nhu như một dòng nước chảy.
“…Đa tạ Vương gia tha tội..” Vân phu nhân chật vật đứng lên, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng. Sao hôm nay Tứ Vương gia vốn nổi tiếng cô độc lạnh lùng lại tới Phong phủ thế này ? Chẳng lẽ…là vì chuyện của Phong Lữ ?.
Thấy thần sắc nghĩa mẫu không được tốt cho lắm, Bất Diệp bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra trong vòng một tháng qua. Rốt cuộc là chuyện gì ?
“…Nghĩa mẫu.., nghĩa phụ đâu rồi , còn Lữ tỷ nữa , sao Diệp nhi không thấy mọi người ở đây ?”
Nghe Bất Diệp nhắc đến Phong Lữ, Vân phu nhân không hiểu sao đột nhiên bật khóc.
Bất Diệp kinh ngạc , nàng vội quay sang nhìn Vũ Hàn , nhăn mày khó hiểu.
“ Phục..” Vân phu nhân quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt đau khổ, nước mắt rơi như mưa.
“ Tứ Vương gia, khẩn cầu ngài hãy làm rõ một chuyện cho hạ thần biết…”