Ngay từ cái đêm tuyển phi chết tiệt đó là nàng đã biết sẽ có chuyện xảy ra mà. Khi nhìn thấy Phong Lữ đứng ngây người trước vị hoàng thượng kia là lòng nàng đã không yên rồi. Ông trời đúng là trêu đùa con người, lại sắp đặt cho họ gặp nhau như vậy.
Đúng đêm Nguyệt Mộng, nàng và Vũ Hàn gặp nhau trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, còn Phong Lữ thì gặp đương kim hoàng thượng Vũ Thần trong khung cảnh nùng tình mật ý của các đôi uyên ương. Đúng là trớ trêu, mọi việc thì ra bắt nguồn ngay từ khi hai người bước chân ra khỏi Phong phủ tối hôm đó. Tất cả đã bị hoán đổi rồi.
Trong khi Bất Diệp đang suy nghĩ rất phức tạp như vậy thì Vũ Hàn ở bên này cũng chẳng hề kém . Hắn bắt đầu điểm lại từng hành động khả nghi của
hoàng huynh.
Ba tháng trước, hoàng huynh bỗng nhiên cư xử rất lạ. Nếu không phải có lần hắn bắt tiểu Phúc tử ( chính là tên thái giám đi theo Vũ Thần lần trước) khai ra đã có chuyện gì thì hắn cũng không thể đoán ra được . Vũ Thần đã có tình cảm với một nữ nhân nào đó. Chẳng trách mà huynh ấy lại ban chiếu chỉ không tiếp nữ nhân trong hậu cung. Thật vớ vẩn ! Trong lịch sử cổ đại có ông vua nào lại không muốn tiếp nữ nhân hậu cung kia chứ , chẳng qua là trái tim đã trao trọn ột người mà thôi….
Cho đến hôm tuyển phi, hắn lại bắt gặp Vũ Thần nhìn tiểu thư họ Phong một cách kì quái , hắn đã đoán phân nửa rằng nữ nhân trong lòng hoàng huynh chính là vị cô nương này . Không ngờ, sự thực lại đúng như vậy.
Có điều, đây chỉ là những suy đoán của riêng hắn thôi. Qua câu chuyện kể của Vân phu nhân, hắn biết vẫn còn điều gì đó thiếu sót.
Thực ra, Phong phu nhân chỉ muốn hắn nói vài đỡ vài lời cho Phong tướng quân mà thôi.
Ba người ngồi yên lặng quanh chiếc bàn tròn màu nâu đậm. Nhấc ly trà lên rồi lại đặt xuống, không ai muốn nói câu gì . Không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên khó xử và ngượng ngùng.
Bất Diệp khẽ liếc nhìn nghĩa mẫu, thấy bà vẫn đang đăm chiêu, nàng lại nhìn sang Vũ Hàn.
Đúng lúc đó, Vũ Hàn cũng thu lại ánh mắt lạnh giá mà liếc sang Bất Diệp.
Chỉ cần một ánh mắt, hai người họ đã hiểu nhau đang nghĩ gì – Thì ra mọi chuyện quả thực là như vậy.
Bất Diệp cảm thấy phiền phức ngày một dâng lên, nàng khẽ nhíu mày, đưa ra ám hiệu bằng mắt cho Vũ Hàn , ý : “ Này, huynh nói chúng ta nên làm gì bây giờ ?”.