Nằm trên long sàng, Vũ Thần chật vật xoay người qua xoay người lại. Hắn không thể ngủ được dù cho đã thức trắng 2 đêm. Đặt tay lên trán, mắt hướng nhìn trần nhà, Vũ Thần hồi tưởng lại lời nàng nói, đôi lông mày nhíu chặt lại giận dữ :
“…Thật ra, sự việc ở lễ Nguyệt Mộng hôm đó là do tiểu nữ không biết ngài là ai nên mới dám mạo phạm…Xin hoàng thượng hãy quên đi….”
“…Xin hoàng thượng tha tội, tiểu nữ… không thể trở thành phi tử của ngài….”
“ Rầm” Vũ Thần bộc phát nỗi tức giận . Hắn ngồi bật dẩy, hơi thở nặng nhọc chứa đầy sự giận dữ. Đôi mắt mệt mỏi ẩn hiện tơ máu.
“ Lữ nhi, tại sao nàng lại từ chối trẫm ? Trẫm không đáng được ở bên nàng sao ?” Vũ Thần ôm đầu suy nghĩ.
Nhưng dù có nghĩ bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn không thể nào hiểu nổi. Vì cớ gì nàng lại nói như vậy với hắn ?. Hắn là vua, là con trời, là người có được cả thiên hạ, không một nữ nhân nào mà lại không muốn làm phi tử của hắn, tại sao nàng lại làm vậy ?
“ Khởi giá đến Thái Ninh cung” Vũ Hàn đứng dậy, hắn phẩy tay áo bước ra ngoài .
Bọn nô tài nhìn thấy Vũ Thần đầu tiên là ngẩn người, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái sẵn sàng “chiến đấu” : “Hoàng thượng khởi giá đến
Thái Ninh cung…”
Tẩm cung của Thái Hậu – Thái Ninh cung.
“…Ngươi mau đến ngự thiện phòng lấy thêm bánh đến đây..” Một thị nữ già bước ra ngoài căn dặn với các thị nữ trẻ khác.
“Vâng…” Mấy thị nữ trẻ nhún chân một cái rồi quay người bước đi.
Bên trong.
Có hai nữ nhân một già một trẻ đang tán gẫu với nhau. Xem chừng không khí thực thú vị
“ Mẫu Hậu,người có thấy dạo này hoàng huynh tính tình khác thường thế nào không ?” Phiến An nhón lấy trái nho ngọt lịm bỏ vào miệng, nàng quay sang hỏi Thái Hậu. Ánh mắt lúng liếng tinh nghịch, nàng muốn thử xem mẫu hậu sẽ phản ứng ra sao đây. Mấy hôm nay triều chính xảy ra vài việc, mẫu hậu lại là người có tai mắt khắp hoàng cung, người không thể nào không biết.Nếu nói không biết, chi bằng nói mẫu hậu đang âm thầm chấp nhận mà thôi.
“..Khác thế nào….” Thái Hậu bình thản trả lời. Khẽ nhấp miệng chén trà hoa sen, bà mỉm cười đầy ẩn ý, đôi mắt ngọc trai đen hiện lên tia sáng . Bà biết nữ nhi tinh nghịch này đang thử bà, nhưng bao năm sống trong chốn thâm cung, chút tài vặt này không đối phó được thì làm sao có thể tồn tại. Nữ nhi của bà vẫn còn non kém lắm.
“…Vậy ư…?..” Phiến An nguýt một tiếng, âm điệu cao vút bất thường. Nàng thừa hiểu rằng mẫu hậu đã phát hiện ra mánh khóe của nàng từ đời nào rồi. Nhưng, nàng cũng chả quan tâm, bởi vì có bao giờ nàng qua mặt được mẫu hậu đâu.
“…Vậy con thấy điều gì….?” Thái Hậu nhàn nhã ngồi xem mấy bức tranh thêu tỉ mỉ. Tốt, đường chỉ thêu rất đẹp, phải ban thưởng cho người này mới được. Bà mỉm cười ngẫm nghĩ.
“..Mẫu hậu không biết sao ?..” Phiến An chép miệng bắt đầu bài diễn văn của mình.“..Trong triều giờ ai cũng bàn tán về hoàng huynh , họ nói rằng hoàng huynh đã hết trọng dụng Phong tướng quân rồi. Mẫu hậu thấy đấy, ngày trước hoàng huynh luôn luôn lắng nghe ý kiến của Phong tướng quân, coi ông ấy là cánh tay phải của mình. Vậy mà giờ thì khác hẳn. Bất cứ điều gì Phong tướng quân đưa ra đều bị hoàng huynh phản đối. An nhi thấy hoàng huynh dạo này đúng là có vấn đề.” Phiến An lấy tay xoay xoay vài vòng bên thái dương, tỏ ý muốn nói Vũ Thần đúng là điên rồi.
“..Cái con nhóc này…” Thái Hậu bật cười, bà lấy tay cốc nhẹ lên trán Phiến An. Dám nói hoàng huynh của mình bị thần kinh, sợ rằng trong lịch sử chỉ có nữ nhi của bà mà thôi.