“ Vậy mẫu hậu bảo hoàng huynh đang bị làm sao giờ ?” Phiến An khẽ xoa cái trán. Nàng nhăn mày kêu đau. Mẫu hậu sao già rồi mà đánh nàng vẫn còn đau thế ?.
“…Nữ nhân…” Thái Hậu bí ẩn buông ra hai từ. Bà khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười hàm ý. Những bức tranh thêu tuyệt đẹp len giữa ngón tay trắng mịn không hề có dấu vết năm tháng.
“…Nữ nhân ?” Phiến An thắc mắc nhắc lại. Nàng chẳng hiểu mẫu hậu đang nói đến vấn đề nào nữa. Chẳng lẽ hoàng huynh đường đường là một đấng nam nhi mà lại lo về cái chuyện …
“..Ài..An nhi, con nhiều lúc rất nhanh nhảu vậy mà tại sao giờ lại chậm hiểu thế ?” Thái Hậu lắc đầu không hài lòng.
“…An nhi đâu thể bằng được mẫu hậu chứ..Người nói cho An nhi biết đi mà..” Phiến An biết chắc nếu như cứ đối đầu với mẫu hậu thì đến tối nàng cũng chẳng biết hoàng huynh bị làm sao. Cho nên, lùi một bước tiến hai bước, Phiến An đành xuống nước xin xỏ mẫu hậu với khuôn mặt rất chi là dễ thương.
“…Hừm….” Thái Hậu hừ nhẹ một cái, liếc ánh mắt trách yêu sang chỗ Phiến An. Bà khẽ nâng chén hoa sen thơm lừng lên, nhấp một ngụm, chầm chậm mà nói cho nữ nhi biết rõ sự tình : “….Ở đêm tuyển phi của Hàn nhi, con có để ý tới một nữ nhân thân vận hồng y không, cô nương ấy là tiểu nữ của Phong tướng quân….”
“…Thân vận hồng y …?” Phiến An nhíu mày, đôi mắt khẽ lay động , dường như đang lục tìm lại kí ức một tháng trước…A, nàng nhớ rồi, là cô nương đó….Vậy ra cô nương đó là con gái của Phong tướng quân…
“..Nhớ rồi chứ..” Thái Hậu chậm rãi đặt chén trà xuống. “ Sau khi Hàn nhi đuổi theo thích khách, có nhớ hoàng huynh con đã làm gì không….?”
Phiến An gõ nhịp lên mặt bàn, tâm trí đang nhớ lại hành động của Vũ Thần ngày hôm đó. Lát sau, đôi mắt nàng bỗng mở to : “…Hoàng huynh đã bế cô nương ấy vào Nội cung…?”. Lại còn trước bao nhiêu người nữa chứ. Lúc đó đâu chỉ có mỗi mình nàng và mẫu hậu, còn có cả một đoàn phi tử dài dằng dặc của huynh ấy nữa. Vậy mà huynh ấy không nói không rằng đã gấp rút bế cô nương đó tức tốc chạy vào Nội cung. Thật làm tròng mắt người ta muốn rớt.
“..Chính xác..” Thái Hậu búng tay vào trán Phiến An, bà nở một nụ cười đẹp như thiếu nữ mới đôi mươi, sức sống tỏa ra thật khiến người xung quanh cảm thấy dễ chịu.
“…Ách…không phải chứ Mẫu hậu, hoàng huynh….?” Phiến An sắc mặt hơi khó coi, nàng cười khổ. Nhớ lại nét mặt của mấy vị phi tử kiều diễm khi đó, thật sự Phiến An hơi lạnh xương sống à nha. Không muốn nghĩ đến đâu
“…Thần nhi đang tương tư đến phát sầu rồi…Tuy ta không biết làm sao mà nó chưa đến tìm ta để tuyên chỉ tuyển phi, nhưng ta nghĩ cũng không lâu nữa đâu…” Thái Hậu khẽ thở dài, thì ra cảm giác của một người mẹ khi con trai có người thương là thế này đây. Vừa vui lại vừa buồn…Thường thì là thế..
“…Chưa chắc nha, biết đâu cô nương đó lại không muốn thì sao..? Mẫu hậu biết rồi đấy, hoàng huynh đã có cả tam cung lục viện rồi, rước thêm một người nữa chỉ tổ làm cho cô nương đó phí hoài xuân xanh mà thôi. Với lại, nếu như cô nương đó đem lòng yêu hoàng huynh bao nhiêu lần, nỗi đau khổ nhận được cũng chỉ là bấy nhiêu mà thôi….Nữ nhân luôn có lòng ích kỉ , có ai muốn chia sẻ phu quân mình với người khác đâu. Với lại, quân vương có mấy khi yêu chung tình, ngày hôm nay nói yêu người này, ngày mai nói yêu người khác, thật sự không thể đoán biết được….” Phiến An trầm tư nói. Nếu cô nương đó là thực sự là người mà nàng nghĩ, chắc chắn cô nương đó sẽ chọn không ở lại bên hoàng huynh.