Nhưng khi gặp lại hắn…
Nàng chỉ dùng ánh mắt hờ hững để nhìn hắn. Nàng có biết, trái tim hắn lúc đó đau đớn thế nào không ?. Hắn là cửu ngũ chí tôn, là người đứng trên vạn người, vậy mà hắn đã vứt bỏ cái bộ dáng kiêu ngạo đó để khẩn cầu nàng hãy ở lại bên hắn.
Nhưng nàng chỉ đáp lại…
“…Xin hoàng thượng tha tội, tiểu nữ…không thể trở thành phi tử của ngài.”
Quai hạm Vũ Thần bạnh ra, hàm răng nghiến chặt vào nhau, ánh mắt chứa đầy sự đau khổ và phẫn uất. Vì cái gì chứ ? ..Hắn đã chờ đợi nàng, đã yêu nàng , đã muốn ở bên nàng..Tại sao nàng lại từ chối hắn….Chẳng nhẽ trong lòng nàng không có chút tình cảm nào dành cho hắn ư ? Chẳng nhẽ những nụ cười nàng dành cho hắn tối hôm đó chỉ là mây bay thoáng qua ?. Hắn không tin. Hắn không chấp nhận.
Hắn không hề muốn dùng quyền lực của mình để bắt ép nàng. Nếu nàng ở bên mà lòng lại xa cách nghìn trùng, vậy thì hắn sẽ càng đau khổ gấp bội phần.
Thái Hậu trầm tư nhìn Vũ Thần. Nếu như hoàng nhi không vượt qua được bài kiểm tra này của bà, vậy đừng bao giờ mơ tưởng bà sẽ cho phép cô nương kia nhập cung . Là người đứng đầu hậu cung, bà sẽ chỉ chấp nhận một Hoàng hậu duy nhất. Sau này tuyệt nhiên không có người thứ hai.
“ Dù thế nào đi chăng nữa, trẫm vẫn sẽ lấy nàng ấy làm vợ. Suốt đời này, trẫm cũng chỉ yêu mình nàng ấy. Thái hậu, người tuyệt đối không thể thay đổi quyết định của trẫm .”
Chiếc chuông gió chợt im lặng….
Màn cửa bằng pha lê khẽ rung rung…
Một làn gió lạnh ùa vào từ khung cửa sổ.
Thái Hậu chậm rãi hít một hơi căng tràn lồng ngực, khóe miệng không tự chủ nhếch lên mãn nguyện.
“ Đã đến lúc ra mặt rồi, Hàn nhi !”. Bà liếc nhanh về phía cửa.
Vũ Thần lập tức xoay người theo hướng Thái Hậu nhìn. Thân thể trong giây lát cứng đờ như khúc gỗ.
“…Bộp..bộp..” Vũ Hàn bước vào một cách trang nhã, khoan thai. Hắn vỗ tay mấy cái tỏ ý khâm phục màn tỏ tình vừa rồi của hoàng huynh.
Thật làm người ta muốn sởn gai ốc….
“ Lâu quá không gặp…Hoàng huynh, mấy ngày nay long thể không khỏe phải không ? Tại sao không thiết triều ?” Vũ Hàn nghiến răng, giọng trầm khàn uy hiếp. Ánh mắt sắc như lưỡi gươm , lóe sáng. Trên môi là nụ cười dịu dàng khiến người ta lạnh gáy. Hắn cúi đầu chào “nhẹ nhàng” rồi đặt tay lên vai hoàng huynh ân cần hỏi thăm.
“ Ta..” Vũ Thần nhất thời hoảng loạn. Thôi chết rồi, bệnh cũ lại tái phát. Mồ hôi lạnh từ đâu không biết nhỏ ra từng giọt. Sống lưng chợt lạnh toát. Ngón tay Vũ Thần không tự chủ run rẩy.
“..Hoàng huynh , huynh có biết đệ vì phải giải quyết hàng tá công văn mà bận tối mắt tối mũi hay không ? Lúc đó huynh đang làm gì ? ” Vũ Hàn nghiến chặt răng, bàn tay bóp chặt vai Vũ Thần hơn, nụ cười trên mặt lại càng “dịu dàng” hơn.
Thái Hậu lắc đầu , bà nhanh chóng lên tiếng giải thoát cho Vũ Thần “ Thôi được rồi. Hàn nhi. Thần nhi không có lỗi, con bỏ qua cho hoàng huynh đi”.
Vũ Hàn hừ nhẹ, hắn tuân theo lời mẫu hậu, bất quá trước khi rút tay ra khỏi vai Vũ Thần , còn đặc biệt khuyến mại thêm cái nhìn đầy ẩn ý. Chờ đấy, món nợ này lúc khác ta sẽ tính tiếp. Hoàng huynh, ngươi không thoát được đâu.
Vũ Thần đột nhiên có dự cảm không lành về ngày sau của mình, sống lưng lại chợt lạnh toát.
“…Mẫu hậu, cứ như vậy mà làm đi. Dù sao theo như nhi thần biết thì Phong tiểu thư đó cũng có tình cảm với Hoàng huynh. Chẳng qua là sợ bản tính quân vương hay thay lòng, rốt cuộc lại uổng phí một tấm chân tình, cho nên mới từ chối hoàng huynh mà thôi.” Vũ Hàn ngồi xuống uống trà, thản nhiên buông vài lời. Sẽ không ai biết được, hắn đang gạt hai người quyền thế nhất vương quốc. Tuy nhiên, lời nói dối này không có hại cho lắm.
Vũ Thần ngơ ngác nhìn hoàng đệ, lòng hắn đột nhiên dao động rất mạnh.
“ Thật không ? Tại sao đệ lại biết đó là Lữ nhi ?” Vũ Thần lập tức nắm lấy cánh tay Vũ Hàn
.