Nữ Lĩnh Chủ Dựa Vào Rút Thăm Để Xây Dựng Thế Lực


Thời điểm gặp nhau lúc nãy, cả hai đã nhìn thấy bảng tên lơ lửng trên đầu đối phương và ngay lập tức xác định được thân phận của nhau.
Lĩnh chủ: Mạc Bắc - sở hữu lãnh địa.
Nhà thám hiểm: Quý Cảnh Diệu - Ám Hành Giả tân sinh.
Quý Cảnh Diệu đã bỏ đi vai trò lãnh đạo mà cậu ta không hề giỏi, trở về với con người vô tư lự của một thiếu gia.

Thời điểm kể lại những gì cậu ta trải qua trên đường đi, giọng cậu ta đầy cảm xúc, biến hóa như một người kể chuyện chuyên nghiệp.
“Chuyện là như vậy đó, thật ra tôi muốn chơi mạo hiểm giả, nhưng lại bấm nhầm.

Chị gái, chị có biết làm sao để quay về không? Muộn quá, tôi sợ mẹ lo lắng.”
Mạc Bắc không nói gì, chỉ nhìn cậu ta với vẻ vô cảm.


Nếu cô biết cách quay về thì cô còn ngồi đây trò chuyện với cậu ta sao? Cô đã về nhà nằm dài trên ghế sofa đọc sách từ lâu rồi.
“Cậu nói cậu bắt đầu chơi trò này ngay khi phiên bản mở rộng mới ra mắt, rồi ngay lập tức bị kéo vào đây à?”
Nhận ra mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, Quý Cảnh Diệu ngượng ngùng gãi đầu, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu ta khẳng định: “Đúng vậy, trước đó bạn tôi có giới thiệu trò này và bảo rằng phiên bản mở rộng sắp ra, vậy nên tôi đã tải trước và đăng ký ngay khi trò chơi vừa mở.

Chị nói xem, liệu có ai gặp tình huống giống chúng ta không?”
Mạc Bắc liếc nhìn cậu ta, cảm thấy thương hại cho người chơi mới này.

Cậu ta còn chưa đủ 18 tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Khó mà nói được, nhưng tốt nhất đừng đặt quá nhiều hy vọng.” Mạc Bắc đáp lại.


Mẫu dữ liệu quá ít nên cô không thể tính toán xem liệu cô và Quý Cảnh Diệu có phải là trường hợp cá biệt hay không.

Nhưng nếu có nhiều người bị kẹt ở đây, liệu thế giới bên ngoài có đang tìm cách cứu họ không?
So với suy nghĩ bi quan của cô, Quý Cảnh Diệu lại tỏ ra lạc quan: “Tôi nghĩ cái gì cũng có lợi và hại.

Nhiều người thì hợp sức tìm cách thoát ra.

Nếu chỉ có tôi và chị không may thì ít nhất những người chơi khác còn được bình an.”
Mạc Bắc liếc cậu một cái: “Cậu cũng suy nghĩ thoáng nhỉ.”
Quý Cảnh Diệu cười hề hề, duỗi hai chân ra và đổi sang tư thế thoải mái hơn: “Nghĩ theo cách khác, không phải ai cũng có cơ hội gặp chuyện kỳ diệu như thế này.

Giống như đang sống trong một cuốn tiểu thuyết vậy, quá thú vị còn gì.”
Mạc Bắc: “…Cậu không lo mẹ cậu đang lo lắng sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận