Việc xây dựng căn cứ cần có nhân khẩu.
Số người càng nhiều thì càng có thể thu thập được nhiều vật tư, mà thu thập vật tư cần đến lương thực hoặc tiền bạc.
Thuê cư dân làm việc cũng đòi hỏi những thứ này.
Sau đó, khi căn cứ mở rộng, sẽ thu hút thêm nhiều người hơn, mở nhiều cửa hàng hơn, và từ đó cần thêm lương thực và tiền bạc.
Đây là một vòng tuần hoàn tích cực.
Mạc Bắc cảm thấy việc này không khác mấy so với khởi đầu trong trò chơi, chỉ có điều ở thế giới thực, không có dữ liệu nào giúp cô điều khiển dễ dàng như vậy.
"Phải mất bao lâu thì mới có người đến đây—"
"Chị gái, cho hỏi lĩnh chủ của căn cứ này là ai—"
Tiếng tự nói và tiếng hỏi đồng thời vang lên, hai người đối diện nhau trong vài giây im lặng kỳ lạ.
Mạc Bắc bình thản đứng lên, phủi sạch đất cát trên tay rồi nhìn về phía sau người đối diện, chính là Quý Cảnh Diệu.
"Tôi là lĩnh chủ.
Có việc gì không?" Mạc Bắc đáp.
Quý Cảnh Diệu lập tức phấn khích, nụ cười trên mặt cậu ta trong ánh sáng từ đuốc chiếu rọi dường như không thể che giấu được: “Chị gái, tôi là Quý Cảnh Diệu.
Căn cứ của chúng tôi bị màn đen tấn công nên không trụ vững nổi.
Hiện tại chúng tôi muốn tìm một nơi mới để tá túc, không biết ở đây có còn thiếu người không.”
Mạc Bắc đếm đầu người, tổng cộng có mười sáu người bao gồm cả Quý Cảnh Diệu: “Chỉ có ngần ấy người chạy thoát thôi sao?”
Quý Cảnh Diệu gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng: “À, thật ra tôi cũng từng là lĩnh chủ, trong căn cứ chỉ có ba người.
Sau đó những người này là gặp dọc đường, chúng tôi đi cùng để giúp đỡ lẫn nhau.”
Cậu ta không nỡ bỏ lại những người đó.
Dù không có bọn họ thì nhóm của cậu ta sẽ di chuyển nhanh và dễ dàng hơn, nhưng Quý Cảnh Diệu không thể mở miệng nói ra lời này.
Hồi ở nhà, cậu ta là đứa con thứ hai, trên cậu ta còn có một người anh trai hơn cậu ta mười hai tuổi.
Từ khi còn nhỏ, cậu ta đã mắc phải một căn bệnh suýt chết.
Trong suốt thời gian dài sau đó, cậu ta chỉ có thể ở nhà, bị đối xử như con búp bê sứ mong manh, thậm chí thời điểm chỉ đứng trong sân cũng có người canh chừng bên cạnh.
Kể từ lúc đó, gia đình đã không còn kỳ vọng gì lớn ở cậu ta ngoài việc cậu ta có thể sống vui vẻ và bình an.
Dù sau này cậu ta cũng đã khỏi bệnh, có thể chạy nhảy vui chơi như người bình thường, nhưng sự bảo bọc vẫn không thay đổi.
Dù sao trong nhà cũng không chỉ có mình cậu ta, không cần lo lắng việc thiếu người thừa kế, mà Quý Cảnh Diệu cũng không bao giờ tranh giành quyền lực với anh trai.
Cậu ta thấy mình làm một đứa con thứ, chỉ cần ngồi hưởng lợi ích từ gia đình cũng đủ tốt rồi.
Lúc cha và anh trai bận rộn như con quay, cậu ta lại có nhiều thời gian rảnh để làm những việc mình thích.
...