Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Editor: KInh Thuế

“Nhóc, ta đã nói không cần đáp ứng cậu ta bất cứ chuyện gì, vì sao em không nghe lời, sao lại cố chấp như vậy?” Thiếu niên mang mặt nạ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Dư Châu, khuôn mặt mập mạp đã nhỏ đi nhiều, không giống như trước tuy vẫn còn thịt nhưng lại rất đáng yêu.

Chỉ là, vì sao, không nghe theo lời của cậu, rõ ràng không muốn làm vẫn miễn cưỡng chính mình.

Dư Châu nhẹ nhàng chớp mắt, cảm giác ẩm ướt nơi hốc mắt lại không ngừng lan tràn, dường như chỉ cần đứng trước mặt người này, cô có thể dễ dàng bộc lộ con người thật bên trong mình.

“Tôi thiếu anh ấy.” Cô cúi đầu, đối mặt với người thanh niên này cảm thấy không còn chút sức lực nào, cứ thế để lộ ra bộ dáng chân thật nhất của mình, cô không muốn như vậy, bởi vì bộ dáng này, thật quá yếu mềm.

Cô còn rất nhiều việc muốn làm, cô sẽ sống cho thật tốt, cho dù có việc gì phát sinh đi nữa.

“Nhóc con, không cần mang nhiều gánh nặng trên lưng mình như vậy.” Trong mắt người thanh niên lộ u quang, suy nghĩ cũng bay đi rất xa, trách nhiệm, lại là trách nhiệm, thật ra cậu cũng vậy, trách nhiệm cậu phải gánh, không nên để cho người khác hoàn trả hộ.

Dư Châu ngẩng đầu, nhìn thấy người con trai đang tựa lưng phía bên kia cây, bờ vai bọn cô chạm nhau, ánh mặt trời chiếu xuống, làn gió nhẹ bay bay, góc áo khẽ phất, xương quai xanh đẹp mê hồn lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh nắng càng thêm phần mờ ảo.

Cô nghĩ, nếu như anh ấy học trong trường có lẽ còn vượt trội hơn cả Kính Nguyệt Sâm nữa.

Vươn tay, cô muốn chạm đến, đầu ngón tay lại chỉ bắt được không khí, lạnh lẽo. Khuôn mặt kia không nhìn thấy rõ trong ánh sáng, chỉ thấy được viền nét mơ hồ sau chiếc mặt nạ.

“Nhóc, mặt anh không thể cho người khác xem.” Dường như người con trai đã sớm đoán được động tác của cô, bên môi nở nụ cười ít gặp, anh quay đầu nhìn Dư Châu, nhìn đến trên mặt đầy ảo não, lại nhanh chóng cảm thấy vui vẻ, thật đúng là cô bé đáng yêu, nhìn như khó hiểu, thật ra lại rất đơn giản, toàn bộ tâm tư đều lộ hết qua mắt.

Còn có thân hình của cô, tuy hơi mập mạp, to to, nhưng, thật sự rất dễ thương. Cực kỳ giống khi bé cậu nuôi heo nhỏ, hình tròn, cũng thích ăn dưa hấu nhất như cậu, có điều, những thứ yêu thích này cuối cùng đều biến mất toàn bộ, cậu đã không còn là cậu nữa.

“Dạ?” Dư Châu không hiểu nhìn anh ta, trong mắt đầy nghi hoặc: “Vì sao không thể nhìn, nếu nhìn thấy thì sẽ ra sao?” Anh ta cũng không phải đàn bà, nếu không xấu vô cùng thì chính là đẹp như thiên tiên, cho nên, mới phải dùng mặt nạ che kín như vậy.

“Bởi vì.” Ngón tay người con trai bao phủ hết mặt nạ, từ tay truyền đến cảm giác lạnh bướt, ánh mắt cậu lại càng u ám, cho đến khi buông lỏng tay xuống, nụ cười cũng trở nên cực kì nhu hòa: “Bởi vì, nhìn mặt của anh, anh sẽ lấy thân báo đáp, bởi vì anh rất xấu xí.”

Trên đầu Dư Châu trượt xuống ba đường hắc tuyến, anh ta đang sống ở thời đại nào vậy, còn lấy thân báo đáp, đúng là kì quái mà.

“Nhóc, em còn muốn xem không, nếu, em muốn xem, anh sẽ để em liếc mắt qua, nhưng, sau này anh sẽ là của em, em phải phụ trách với anh đấy.” Anh ta vừa nói vừa đưa tay lên vành tai, muốn cởi mặt nạ của mình, có điều, Dư Châu vẫn nghiêm mặt kiên định nhìn xem động tác của anh.

“Em đúng là thông minh quá rồi, cái gì cũng không gạt được em.” Cậu buông tay xuống, đương nhiên không có đưa ra lý do không gỡ mặt nạ xuống, thứ này, nếu đã mang lên, sẽ không có cách tháo xuống, có lẽ, cả đời này sẽ phải đi cùng nó, bởi vì, cậu chỉ là một cái bóng mà thôi, một cái bóng không thể xuất hiện ngoài ánh sáng, có ánh sáng, sẽ không có cậu.

“Anh tên gì?” Dư Châu nhận ra ngữ điệu vui vể đã giảm đi bất ngờ mở miệng hỏi, tuy không biết khuôn mặt của anh ta, nhưng, cái tên, có phải có thể nói cho cô được không.

Cũng không thể gọi là người con trai mang mặt nạ được, như vậy sẽ cảm thấy rất kì quái.

Hai tay người con trai đặt sau lưng, nhìn lên bầu trời xanh lam: “Vậy gọi anh là, Liên.”

Giọng nói của anh rất êm tai, rất tinh khiết, rất trầm ấm, nhưng, cảm giác như gọi lại một thứ từ trong quá khứ xa xưa.

“Cái gì Liên?” Dư Châu nhìn theo anh ta, lại phát hiện, đôi mắt trống rỗng không thấy đáy của anh ta, nhìn vào thật khiến người khác đau lòng.

“Liên chính là Liên thôi, không có họ, chỉ có tên.”

Thân thể anh đứng bất động, quay mắt về phía Dư Châu, khiến cô dường như nhìn rõ được từng lỗ chân lông nhỏ trên gương mặt đó, dưới ánh mặt trời lại cảm thấy thật bình yên.

“Nhóc con, nhớ phải cẩn thận, người kia, không phải người đơn giản như suy nghĩ của em đâu.” Ngữ khí của anh nghiêm túc, Dư Châu gật đầu một cái, cô biết người kia là ai, nhưng, lại không có biện pháp đi từ chối. Mặc kệ tâm cơ của anh ta sâu bao nhiêu, muốn cái gì, miễn là cô có khả năng đều sẽ chấp nhận.

Liên nhẹ nhàng thở dài, dường như gió thổi lạnh hơn rất nhiều, thời gian qua đã lâu, bọn họ có lẽ sắp tìm đến đây, chỉ là, cậu lại phải chạy rồi nhưng ngón tay đưa ra nhanh chóng nhéo lấy khuôn mặt non nớt mềm mại kia, quả nhiên giống như tưởng tượng, nhất thời Dư Châu còn chưa kịp phản ứng đã buông tay, giống như lúc anh ta xuất hiện, bóng dáng như quỷ mị nhanh chóng biến mất trước mặt cô.

Nửa ngày sau, Dư Châu mới sờ sờ mặt của mình, trên mặt vẫn còn hương khí nhàn nhạt của cỏ xanh, đó là mùi hương thuộc về Liên, cô thế mà lại bị sờ soạng mặt, nhưng, cô cũng không cảm thấy chán ghét gì.

Hóa ra, anh ấy gọi là Liên, rất tinh khôi, cái tên cũng rất dễ nghe.

Thả tay xuống, cô vẫn đứng cạnh gốc cây, lúc này chỉ còn mình cô, tại sao, lại có cảm giác tịch mịch.

Đứng yên thật lâu, cho đến khi chân đã tê rần, cô mới dùng hết sức đi về phòng học trong trường, trên đường, không ngừng có tiếng xì xào cùng chỉ chỏ.

Ác nữ, hèn hạ, lưu manh, Bàn Tử, lợn, từ ngữ vô sỉ nào cũng nện trên người cô, mà cô chỉ phủi nhẹ y phục của mình, nói đi, nói nữa đi, nói thì có thể thế nào, cô mất đi một miếng thịt chắc, hay mồm bọn họ sẽ nở được ra hoa.

Cô hào phóng ngẩng đầu nhìn, tuy sự thật là như vậy thì sao, Dư Châu vẫn chỉ là Dư Châu mà thôi.

Đi vào lớp học, tất cả mọi người đều dùng loại ánh mắt chỉ trích cùng coi thường, cô đi qua ngồi lên chỗ mình, Dư Dịch không rõ suy nghĩ sắc mặt âm trầm, mặt đen như bị hắt mực, Thẩm Vũ Âm khóc đến hai mắt sưng đỏ, cực kì đáng thương, lúc này, hận ý cũng không còn che giấu, hận, như muốn xé xác cô ra vậy.

Kính Nguyệt Sâm buông lỏng đôi tay, sắc lam trong con ngươi như chợt lóe lên chút suy nghĩ.

Quét xuống một mảnh hắc ám thâm trầm.

Nồng đậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui