Dấu anh, cô đương nhiên là, cô còn chưa có quên đâu, ngày đầu tiên nhìn thấy trong mắt anh ấy đều là châm chọc, cho dù bây giờ, anh đã thay đổi nhiều, dù là quá thất vọng hay người vô năng, đều không còn quan hệ với cô nữa, bởi vì trong mắt cô, không thể tin tưởng người khác, trên đời này, cô, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
“Châu Châu, từ trước đến nay em chưa bao giờ lên xe trước anh cả.” Dư Dịch thấp giọng, vẫn nhìn Dư Châu, cô thay đổi, ngay cả Viêm cùng Đan Dật đều nhìn ra, cậu là anh trai mà còn không nhận thấy được như vậy cũng quá thất bại rồi.
Cô trước kia không ngừng theo đuổi mấy người kia, mặc kệ người ta có mặt lạnh hay không để ý, có khi cũng làm cậu tức giận, cũng là đau lòng, cho đến khi cậu triệt để thất vọng.
Vì vậy, quan tâm tới cô cũng ngày càng ít đi, cho đến khi cậu nhận ra thì cũng đang từng bước mất đi cô em gái duy nhất này, khi còn bé, cậu cũng thường ôm cô nhóc mập này, trước kia, tất cả mọi người đều hâm mộ cậu có em gái đáng yêu dễ thương như vậy, khi lớn lên, trọng lượng của em gái theo số năm cũng tăng dần theo cấp số nhân, hơn nữa, tính cách cũng càng ngày càng làm người ta thất vọng.
Nhưng cậu lại quên đi nụ cười người em gái này mang lại, cho nên sau này cũng xem nhẹ cô rất nhiều.
“Thật xin lỗi, Châu Châu, anh sai rồi.” Cậu vươn tay vuốt tóc Dư Châu, sau đó, đổi xuống chỗ ngồi phía sau, Dư Châu khó hiểu mở to mắt, cửa sau xe mở ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Chỗ phía sau Dư Châu đã chiếm hơn phân nửa, chỉ còn chừa lại một phần rất nhỏ, quá tủi thân cho Dư Dịch rồi.
“Anh không cần làm khó bản thân mình như vậy.” Dư Châu chớp chớp mắt, con mắt híp lại, nếu như nhìn kĩ, sẽ thấy được ánh mắt trong veo không chút gợn sóng, có chút trong trẻo, nhưng những điều này đều bị thịt che chắn.
“Anh là anh trai em.” Dư Dịch nói xong, cười thoải mái, nhéo nhéo khuôn mặt cô. Em gái, vẫn luôn là em gái, trước đây là cậu không đúng. Cho nên, chỉ có thể nói xin lỗi.die/n;dan
“Châu Châu, từ nay về sau anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em.” Dư Dịch thở dài, nhìn hai người ngoài xe đầy thâm ý, bất kể là Viêm cũng được, Đan Dật cũng vậy, ngay cả Sâm, cậu sẽ không để bất cứ ai tổn thương em gái mình nữa.
Dư Châu quay mặt đi, lại nhìn xuống dưới, thịt trên mặt sưng lên rồi, bắt nạt cô, từ trước đến nay chỉ có cô bắt nạt người khác, người khác muốn bắt nạt cô, vậy phải xem người đó có bản lãnh gì.
Cô không phải Dư Châu trước kia, cho nên chán ghét ngu xuẩn và háo sắc.
Những lời Dư Dịch vừa nói, nói thật, trong lòng cô đột nhiên có chút xúc động không thốt ra được, dường như thuộc về bản năng thân thể, đây là bản năng huyết thống chăng.
Anh trai của cô.
Nhắm hai mắt lại, vẫn cảm nhận được khí tức của người thiếu niên bên cạnh này, rất yên tĩnh, an tâm. Cô không phải người mù, chỉ là Bàn Tử, cho nên, có thể nhìn ra được ai đối tốt với cô, ai mang địch ý.
“Em quên rồi.” Dư Châu mở hai mắt ra, xoay người, nhìn thẳng về phía Dư Dịch.
Dư Dịch mở to hai mắt, ánh mắt ngạc nhiên sững sờ rơi xuống khuôn mặt cô.
Quên, quên cái gì.
Cái gì, quên?