Editor: Kinh Thuế
Dư Châu rung đôi chân gác lên trên mặt bàn, ngước mắt, cô cười cực kì vui vẻ, nếu như cô có thể xinh đẹp hơn một chút, ít thịt đi hơn một tẹo, có lẽ cũng miễn cưỡng được coi là phong tình vạn chủng rồi, đáng tiếc, điệu cười của cô bây giờ trông không khác gì chiếc bánh bao co lại, luôn khiến người khác cảm thấy thịt sắp rơi chảy ra.
Các cậu không nhìn thấy ư, cô duỗi cánh tay của mình ra, đích thực rất giống móng con vật nào đó có tên là heo.
“Tôi có một điểm mạnh hơn hẳn cô ta chính là.” Cô ngừng lại, nhìn thẳng hai mắt của Lưu Na, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh, “Tôi nhiều thịt hơn cô ta nhiều.”
Nói xong, cô cười lạnh một tiếng, tiếp tục nằm úp sấp xuống mặt bàn nhắm mắt dưỡng thần, mà không khí trong phòng học lúc này cũng cực kỳ yên tĩnh đến quái dị, Dư Châu nhận thấy được mình mập, từ trước đến nay cô ta đều chưa bao giờ nhận thức được điều đó, dien/;dan' còn tự so mình với Thẩm Vũ Âm mà làm trò hề không biết bao nhiêu lần.
Cằm Lưu Na như muốn rớt xuống, cảm giác xém nữa cằm đã chạm đất.
Dư Châu cũng chưa từng thèm liếc lại cô lần nào nữa.
Quả nhiên đã thay đổi, còn là thay đổi rất nhiều, lúc này đây mọi người không thể không thừa nhận, Dư Châu thực sự đã thay đổi, tính tình thay đổi khiến cho người khác không thể nào nắm bắt được nữa, có khi cảm thấy cô rất ngốc, nhưng cũng có khi lại cảm thấy cô cũng rất khôn khéo, có những khi lại khiến người ta cảm thấy cô rất tàn nhẫn. Rốt cuộc đâu mới là con người chân chính của cô, háo sắc trước kia, mặt ngoài vui vẻ hiện tại, một giây sau lại có thể lật mặt ngay.
Cá Kình mà cũng biết lật mặt, sức sát thương của cô, không nhẹ chút nào.
Trong hội trường, hội học sinh hôm nay diễn ra cuộc thi tài diễn thuyết, là cơ hội cho nhiều người tiến cử, cơ hội vào được hội học sinh rất ít, nhưng hiển nhiên sói nhiều thịt ít, vị trí chỉ có một, lại đông đảo như vậy, cứ coi như róc hết thịt trên người xuống sợ rằng cũng chưa lách được người vào.
Có lẽ, phải phẳng được như giấy mới may ra, mà cần thiết sao?
Cô ngồi bên cạnh Dư Dịch, đương nhiên, mình cô chiếm ba cái ghế, ai bảo thể tích của cô bằng ba người chứ, cho nên, trên mặt trận giành giật chỗ ngồi, cô đã chiếm được lợi thế, chỗ ngồi bên cạnh là Đan Tương Tư, Đan Tương Tư bây giờ đang chỉ cô cách cúp tiết, bình thường những tiết học nhàm chán, cô sẽ đến lang thang trong hội học sinh, so với người bình thường, cô muốn đến chỗ này cực kỳ dễ.
Người ngồi cạnh Dư Dịch đương nhiên là Đan Gia Dật, còn có Tả Tư Viêm, trước nay bọn họ đều ngồi cùng một chỗ, giống như sao cùng trăng cạnh nhau đều là tiêu điểm mọi ánh nhìn, đương nhiên có cả Dư Châu.
Về phần, bọn họ là ánh sao sáng, cô chính là cái mặt trăng chiếm chỗ kia.
Bọn họ muốn vào cũng vì Sâm học trưởng mà thôi, Đan Tương Tư dường như có chút tức giận nói, nghe thấy giọng nói tức giận của cô, Dư Châu ngước hai mắt lên, nhìn nửa khuôn mặt của cô bạn, Tương Tư đơn phương (từ Đan = Đơn) , Đơn Tương Tư này hẳn cũng giống cái hội kia đi.
Rốt cuộc là một người như thế nào, lại có thể khiến tất cả mọi người thành ra như vậy, cô dường như có chút hứng thú rồi đấy.