Editor: Kinh Thuế
Cậu tự mình nói, lại không nhìn thấy Dư Châu hơi cúi đầu, trong mắt là tâm tình phức tạp. Cậu tự nhận mình nhìn người không sai, quả nhiên đã quên bọn họ, quả thực cậu cũng cảm thấy có hơi thất vọng, có điều, càng thất vọng hơn chính là, cô quên bọn họ, nhưng lại nhớ riêng một người hại chính cô thành như vậy, Kính Nguyệt Sâm.
“Em no rồi, mọi người cứ từ từ dùng bữa.” Cô đứng lên, không muốn cùng người khác nhắc lại vấn đề này nhiều lần, tuy nhiên khi di chuyển thân thể hơn trăm cân đúng là quá mệt mỏi mà, chỉ là, lòng cô lúc này lại càng mệt mỏi hơn.
Đan Gia Dật nhìn thân thể cồng kềnh của cô, dường như cảm thấy được một loại nặng nề nói không nên lời.
Cô đi dạo trên sân trường, cả trường bây giờ đều đang chìm vào trong trạng thái yên tĩnh, cô chọn một nơi thoải mái, sau đó ngồi xuống, gió thổi nhẹ sợi tóc trước mặt, một chút lại một chút, vô số sợi tóc đen dài, che khuất tầm mắt của cô.
Duỗi chân, trong mắt cô vẫn là đôi trụ chân thô to, cô thở dài một hơi, khi nào mới có thể tìm về chính mình, đương nhiên cần trừ đi rất nhiều rất nhiều thịt.
Một trận gió lại thổi tới,xì xào như lời thì thầm giữa các đôi tình nhân, cô nhắm hai mắt lại, trong tai nghe được cả tiếng gió lẫn âm thanh một người, có chút lạ lẫm lại khiến cô đau nhói lòng.
“Sâm học trưởng!” Âm thanh nữ sinh đặc biệt ngọt ngào, cũng chứa đựng sức sống thanh xuân đầy tươi mát, cực kì dễ nghe. Giống như tiếng nước rơi trong vắt, rơi xuống vào tai cô.
“Uh, làm sao vậy?” Âm thanh nam sinh lại trầm thấp, cực kì ưu nhã khí chất.
Hai mắt Dư Châu chớp chớp, trong mắt đã mơ màng đầy hơi nước, nhưng chưa rơi xuống lại theo cái chớp mắt biến mất vô tung.
“Sâm học trưởng, anh yêu thích Vũ Âm chứ?” Âm thanh có phần cẩn thận, Dư Châu đứng lên, đi từ từ lại gần, nhìn thấy được hai người kia, một giống như công chúa, một là vương tử, mà cô, thực ra rất giống dã thú xông tới trước mặt bọn họ.Kinh/thue.,dien'dan/
Ngay cả cơn gió cũng như có ý thức thổi tới chỗ hai người kia, sợi tóc khẽ bay, như ánh mặt trời rơi xuống mặt đất, người con trai chậm rãi cúi đầu, mà người con gái như chìm trong mê muội ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đang dần đến gần kia, đôi mắt lâm vào mê ly, dư quang còn hiện lên tia ngượng ngùng.
Người con trai lướt qua khóe môi cô gái, cả khuôn mặt như được bao phủ bởi cả tầng ánh sáng trắng, sạch sẽ mà thuần khiết.
Trong mắt cậu lóe lên một cái, dư quang khóe mắt thấy được bóng dáng đằng sau cây đại thụ, cây rất lớn, cô ta lại càng lớn, cũng hơi rộng quá rồi, nửa người đều đã lộ ra ngoài thân cây.
Khóe môi bất giác hạ xuống, đứng thẳng người lên, khuyên tai hình giọt nước ánh lên một vòng lam sắc, dù có ánh mặt trời cũng không ấm áp thêm chút nào.
Dư Châu đặt tay trên thân cây, vỏ cây thô ráp làm tay cô đau nhói, dùng sức nắm chặt tay, trước mặt là mỹ cảnh không giống thực, giống như một bức tranh phong cảnh bình thường lại khiến cho người khác nhìn thấy phải động dung, mê luyến.
Thật là một bức tranh đẹp mắt.
“Ai?” Dường như phát hiện ra điều gì, Thẩm Vũ Âm nhỏ giọng lên tiếng, trên mặt vẫn là một rặng mây hồng, hết sức xinh đẹp, gương mặt xinh đẹp lại càng thêm mỹ lệ động lòng người.
Gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, dường như báo hiệu, trời thu sắp đến.
Nửa ngày, cũng không có ai nói câu nào, Dư Châu cố nghiêng người sang trái, nhưng cô cúi đầu, nhìn thân thể vô cùng khổng lồ của mình, cho dù thân cây có thô to dường như cũng không che kín hết được cô, quả nhiên vẫn bị phát hiện mà.