Nữ Minh Tinh Và Anh Chàng Bác Sĩ


“Ăn hợp khẩu vị chứ?” Lục Cẩn Ngôn hỏi.

Hơi trong nồi bốc lên làm cho khuôn mặt trắng nõn của Diệp Lam Nhi chuyển sang màu hồng, cả người cô thoải mái, tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, gật đầu một cái.

“Vậy tiếp theo, chúng ta nói một chút chuyện chính.


“Chuyện chính?”
“Quan hệ của anh và em.


“Hả?”
“Bất kể như thế nào.

” Giọng nói của Lục Cẩn Ngôn vô cùng lý trí và tỉnh táo
“Chuyện này đối với em mà nói thì chưa tính là cuộc giao dịch thua lỗ.


“Từ từ.

” Diệp Lam Nhi hô ngừng, “Tôi không thể không xen ngang anh một chuyện.



“Chuyện gì?”
“Trước kia anh cũng nói như thế với các đối tượng hẹn hò? Trực tiếp thế này, không nể mặt?”
Lục Cẩn Ngôn trầm ngâm một hồi: “Không phải,em là người đầu tiên,trước kia vẫn chưa tìm hiểu các cô gái khác.


Diệp Lam Nhi gật đầu một cái,nghiêm mặt nói: “Có lẽ anh bận rộn nhiều việc, thời gian rảnh rỗi quá ít, nhưng tôi nhất định phải nói cho anh biết, chuyện yêu đương không giống công việc, không có những điều lệ mạo hiểm và bồi thường, anh như vậy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa, mặc dù anh là chuyên gia trong lĩnh vực của anh, thậm chí là nhân tài trăm năm mới có, thói quen chỉ bảo, ra lệnh, muốn bệnh nhân nghe theo thậm chí là quỳ lạy, nhưng bây giờ tôi không phải là bệnh nhân của anh, nếu như anh muốn cùng tôi nói chuyện tình cảm, chúng ta phải ngang bằng giữa hai bên.


Tay trái của Lục Cẩn Ngôn nhẹ nhàng mát xa một ngón tay phải: “Ngang bằng giữa hai bên?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Tôi chưa bao giờ coi thường em.


“Nhưng anh lại khiến tôi cảm thấy như vậy,anh vẫn coi thường tôi.

” Diệp Lam Nhi nói thẳng.


“Là như thế này.

” Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói, “Đối với lần này tôi rất xin lỗi.


Mặc dù là nói xin lỗi, nhưng lại không có chút nào tỏ ra áy náy.

Không khí lại trở nên bế tắc,Diệp Lam Nhi không biết nên nói chuyện với Lục Cẩn Ngôn thế nào,cô bỗng nghĩ,mình và Lục Cẩn Ngôn thật sự là con người của hai thế giới khác nhau, hay là quên đi, sau khi bữa cơm này kết thúc thì không cần tiếp tục nữa.

Yên lặng ngồi hai mươi phút,Lục Cẩn Ngôn tính tiền,sau đó đưa Diệp Lam Nhi về nhà.

Trên đường,vẫn không nói chuyện như cũ.

Đến tầng dưới nhà trọ,Diệp Lam Nhi dừng xe.

“Chuyện đó,giáo sư Lục, tôi cảm thấy giữa chúng ta tồn tại không ít vấn đề, miễn cưỡng chung sống với nhau sẽ không vui vẻ gì,hay là quên đi, chúng ta vẫn nên duy trì mối quan hệ thầy thuốc bệnh nhân đơn thuần, không phải lén lút qua lại.

Hơn nữa, chúc anh sớm tìm được người yêu.

”Diệp Lam Nhi một hơi nói xong, xoay người kéo cửa xe.

Lạch cạch một tiếng,Lục Cẩn Ngôn khóa cửa xe.

Diệp Lam Nhi hoài nghi quay đầu lại,ban đêm, chung quanh toàn một màu đen, chỉ có đôi mắt Lục Cẩn Ngôn sáng lên, bên trong trừ vẻ chín chắn ngày thường, bình tĩnh, ung dung, cơ trí ở ngoài, còn có một ngọn lửa, thân thể anh dò tới đây, đưa tay đặt nhẹ vào một bên Diệp Lam Nhi, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói hết sức đè nén: “Em sao lại không nói đạo lý như vậy?”
Diệp Lam Nhi muốn phản bác,nhưng khoảng cách quá gần, tròng mắt đen của Lục Cẩn Ngôn như dòng nước xoáy khiến cô y mê, hương vị nam tính mát lạnh trên người anh xâm nhập, nhiệt độ của anh cũng rất cao, giống như nếu tiến thêm một bước, cô cũng sẽ bị nóng vậy.

“Tự nhiên thế này,anh được phép sao?” Anh ghé sát vào cô,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận