Thấy hơi thở của cô cuối cùng cũng bình thường trở lại, Cố Mạc Phong vẫn ôm cô, hơi kéo giãn khoảng cách giữa mình và cô ra, một tay ôm cô, tay còn lại vuốt ve gương mặt của cô, đôi mắt tràn ngập ánh sáng nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn hơi ửng đỏ kia, mỉm cười dịu dàng nói: "Ân Ân, sau này chúng ta là của nhau!"
Lạc Ân nghe hắn nói vậy, cũng cười dịu dàng nhìn hắn: "Được, chúng ta là của nhau!".
Mãi mãi là của nhau.
"Đói không? Tôi dẫn em đến một nơi, đảm bảo em sẽ thích."
"Được."
Cả hai không cần nói quá nhiều lời, đối với họ, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, họ cũng có thể hiểu được đối phương muốn gì.
Lạc Ân hiếm khi làm nũng: "Chân tê".
Ai bảo hắn hôn hung như vậy, cô không đòi lại bằng hết thì thiệt thòi quá.
Tim Cố Mạc Phong ngọt như muốn chết luôn rồi, ấm áp quá, mềm mại quá.
Hắn còn sợ cô không chịu làm nũng với mình, nghe cô nói như vậy, nhất thời vui đến mức cái đuôi cũng vẫy tận trời cao.
Hắn cười yêu chiều nói: "Ngoan, tôi ôm em đi"
"Gần đây không?"
"Em yên tâm, gần lắm!"
"Ồ".
Cô hơi xấu hổ, sự thật là cô muốn nơi đó xa một chút, vậy thì hắn mới ôm cô lâu hơn một chút nhưng chung quy da mặt vẫn mỏng một chút nên không dám nói ra.
"Tôi nói em nghe, trước đây tôi chỉ đến đó ăn một mình thôi, ngay cả Trịnh Kiểm tôi cũng không dẫn theo, em là người đầu tiên đó! Vui không?".
Hắn thật sự muốn làm rất nhiều lần đầu tiên cùng với cô.
Không, cả lầu đầu tiên lẫn lần cuối cùng mới đúng!
"Vậy đây cũng là lần đầu tiền em có bạn trai, anh vui không?".
Không biết tại sao, Lạc Ân cảm thấy vấn đề này rất quan trọng, nên nói sớm thì hơn, tránh cho hắn ghen tuông không đâu.
Cố Mạc Phong dừng bước, nâng đầu cô từ vai mình lên, kéo sát lại mặt mình, nhìn chằm chằm vào cô như đang tìm hiểu đáp án hắn muốn.
Sau đó, hắn không kìm được mà lại đẩy cô lên tường, dán môi mình lên đôi môi nhỏ vẫn còn sưng của cô.
Lần này, nụ hôn không phải mãnh liệt, dồn dập như trước mà là dịu dàng, lưu luyến khiến cho cô say mê đến rối tinh rối mù.
Có thể vì sợ cô khó thở mà khóc, hắn kiềm chế mà dừng lại kịp thời, tựa trán mình vào trán của cô, đôi mắt không nhắm lấy một cái mà nhìn vào mắt của cô không rời.
Lạc Ân nhìn sự vui vẻ không che giấu trong ánh mắt kia, cô cũng cảm thấy vui vẻ theo, hôn lên má hắn một cái chụt, thành công thấy đôi mắt ấy càng tỏa sáng hơn nữa.
Cố Mạc Phong vui muốn chết đi được, tuy hắn hay nhủ thầm trong lòng rằng dù có ai ở bên cô trước kia thì hắn vẫn sẽ là người đi với cô đến hết đời.
Đúng vậy, hắn muốn cùng cô, không phải một đoạn đường, mà là cả đời này, nếu có kiếp sau thì càng tốt.
Nhưng hắn vẫn không thể nào bỏ qua sự ghen tị với người đã cùng cô trải qua quá khứ được.
Vậy mà...! vậy mà cô nói với hắn cái gì? Hắn là người đầu tiên sao? Hắn vui đến mức hận không thể móc tim mình cho cô xem.
Lạc Ân thở phào, xem ra là cô đoán đúng rồi, hắn vẫn sẽ để ý chỗ này, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô vẫn một lòng yêu hắn, không để ai vào tim, nghĩ đến cảnh tượng Cố Mạc Phong biết cô có người cũ, Lạc Ân không khỏi rùng mình, càng ôm chặt người trước mặt hơn.
Cô nói ra với hắn, không chỉ vì sợ hắn ghen mà còn vì sợ giữa hai người sinh ra khoảng cách, không phải cô không tin Cố Mạc Phong mà chỉ đơn giản là lo được lo mất mà thôi.
"Thật ra, tôi...tôi cũng là lần đầu tiên".
Cố Mạc Phong cũng nói ra cho cô, còn hơn là để cô hỏi, tinh thần tự giác phát huy hết công suất.
Lạc Ân trố mắt ngạc nhiên.
Hắn...hắn vậy mà là lần đầu tiên? Sư phụ của cô như vậy mà chưa từng có một ai trước cô? Vốn cô cũng không mong ước gì nhiều về việc này vì với cô, chỉ cần có hắn bên cạnh là đủ rồi.
Nhưng khi thật sự nghe hắn nói, niềm hạnh phúc trong cô như vỡ òa!
Cố Mạc Phong thấy cô dùng đôi mắt ngạc nhiên nhìn mình, hắn bèn biết cô hiểu nhầm quá khứ của hắn rồi, ngay lập tức gấp gáp nói: "Tôi nói thật, trước nay tôi chưa từng để cô gái nào vào lòng, cũng chưa từng hẹn hò với ai, em là người đầu tiền!"
Nhìn hắn vội vàng giải thích với mình như vậy, Lạc Ân bật cười, lắc lắc đầu: "Chúng ta là người đầu tiên của nhau, em rất vui vẻ".
Nhìn hắn lại muốn hôn, cô nhanh chóng dùng tay che miệng hắn lại, chuyển chủ đề: "Em đói rồi, chúng ta đi nhanh thôi".
Cô cũng không muốn khi đến nơi, mọi người đều nhìn môi mình chằm chằm đâu, đến giờ nó vẫn còn sưng đây này!
Hắn thấy cô nói đói liền áp tâm tư mình xuống, tiếp tục bế cô đi.
Hai người ra khỏi hẻm nhỏ, hiên ngang đi trên đường, dù lúc này cách giờ tan trường đã lâu nhưng vẫn còn lác đác vài học sinh chưa về, nhìn thấy hai người mặc đồ đồng phục, nam bế nữ đi như chốn không người, lập tức ngây ra như phỗng, hai người này cũng thật tự nhiên đi?
Nhưng họ càng nhìn, càng cảm thấy hai người kia vô cùng quen thuộc, giống ai nhỉ...
"Mẹ kiếp! Là Cố Mạc Phong và bạn học mới Lạc Ân!!!"
"Mẹ nó, thật à?"
"Hai người thật sự ở bên nhau!!!"
"Nhanh, nhanh, tớ phải là người đầu tiên thông báo tin tức này cho mọi người mới được!"
"..."