Trong Vương điện trang hoàng lộng lẫy, nam tử một thân lục bào được cắt may tỉ mỉ, để lộ ra dáng người hoàn hảo: vai rộng, eo thon, chân dài thẳng tắp.
Hắn quay lưng, tùy tiện đứng đó cũng có thể toát ra được khí chất cao quý, uy nghiêm, không ai sánh bằng.
“Bên ngoài đang có rất nhiều lời đồn vô căn cứ về bản vương và ngươi, ngươi có biết không Trình…tiểu…thư?”
Giọng nói trầm bổng du dương vang lên, phá vỡ bầu không khí nghẹt thở trong điện.
Ba từ cuối được nói chậm rãi khiến cho nữ nhân đang đứng đằng sau khẽ run rẩy.
Lúc này nam tử mới chậm rãi xoay người lại.
Gương mặt của hắn cuối cùng cũng được thấy rõ.
Nói là tuấn mỹ vô song cũng không quá.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo nhưng không làm cho người ta thấy hắn giống nữ nhân, ngược lại nam tính bức người.
Đôi con ngươi màu tím tà mị được dấu dưới hàng mi dày đậm, mày kiếm, sóng mũi cao thẳng cương nghị, đôi môi mỏng, khóe môi đạm bạc cong lên.
Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn.
Một tổ hợp hoàn mỹ.
Có hắn ở đó, vạn vật ‘bay màu’.
Trình Tư Tư dù đã thấy hắn vài lần, nhưng lần nào cũng không khỏi kinh diễm, lần này cũng vậy.
Hắn quá đẹp.
Nữ nhân như nàng làm sao mà không mê mẩn được.
Hắn không thích nàng thì sao chứ.
Nàng quyết phải có được hắn!
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng cùng dục vọng không che dấu được của nàng ta, đáy lòng Cố Mạc Phong cười lạnh, ngoài mặt vẫn không có bất cứ thần thái nào.
Hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Không biết bản vương và Trình tiểu thư từ khi nào đã trở thành người yêu của nhau rồi?”
Trình Tư Tư trong lòng đắc ý nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không biết gì cả: “Vương \~ Cái này ta thật sự không biết, đều tại bên ngoài không biết gì còn rêu rao ta với ngài ‘vừa gặp đã yêu’, ‘lưỡng tình tương duyệt’, còn…còn hai ta sắp lấy nhau…”
Cố Mạc Phong vẫn mặt lạnh như cũ, cười lạnh: “Ồ \~ Có người đồn như thế sao?”, dừng một chút, hắn nói tiếp: “Thế thì bản vương phải cho người đi điều tra xem xem là ai ngu ngốc như vậy, dám làm vấy bẩn thanh danh của Trình tiểu thư đây rồi.
Người đâu, tra cho sạch cho ta!”
Trình Tư Tư lúc này mới run rẩy, sắc mặt trắng bệch, e dè nói: “Vương, hay là bỏ qua cho họ đi.
Ta không sao.” Nếu để hắn tra ra được thì cái mạng này của ta sẽ bị đe dọa.
Nhưng ta không cam tâm, ta muốn hắn là của ta.
Người như hắn mới xứng đáng với ta!!!
Cố Mạc Phong như nghe phải chuyện cười, hắn hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt tím khẽ nheo lại, môi nở nụ cười tùy hứng, không coi ai ra gì: “Ngươi không ngại, nhưng bản vương ngại.
Cứ đồn như thế, nàng ấy nghe được thì bản vương phải làm thế nào?”.
Nhắc đến ‘nàng ấy’, thần sắc hắn lập tức nhiễm tầng dịu dàng, nhu hòa.
Trình Tư Tư mở to mắt, kinh ngạc trước thần sắc trước nay chưa có của hắn.
Hắn trước giờ có bao giờ dành cho ai sự dịu dáng ấy đâu.
Nàng cứ ngỡ là hắn chưa yêu ai, hắn chỉ là lạnh lùng thờ ơ chưa muốn yêu đương mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn đang lộ ra thần sắc ấy.
Hắn thế nhưng đã có người trong lòng!!!
“Vương…Vương! Không cần ngài ra tay, ta sẽ tự mình đi chặn tin đồn lại.
Ngài yên tâm đi, sau này sẽ không có ai dám nói nhiều nữa đâu!”, Trình Tư Tư cắn chặt răng, run rẩy nói.
Không thể cho hắn biết là mình đứng sau được! Còn người trong lòng chàng, ta sẽ điều tra bằng đươc, tới lúc đó, ta sẽ cho chàng thấy ai mới xứng với chàng!!!
Trình Tư Tư là một mỹ nhân tuyệt sắc ở Phượng Nghịch Dạ Nguyệt.
Từ nhỏ đã có thiên phú về Kiếm thuật, trong tay sở hữu pháp thuật Hỏa, đặt trong thế giới cường giả vi tôn này thì nàng ta chính xác là người được người người kính ngưỡng.
Huống chi thế lực đứng sau nàng ta còn là Trình gia – một trong bốn gia tộc mạnh nhất ở đây.
Một người được xem như hoàn hảo như nàng ta đương nhiên mắt cao hơn đầu, nửa kia của mình cũng phải thật hoàn hảo.
Cố Mạc Phong mười năm trước xuất hiện, trở thành Vương ở đây đã lọt vào mắt xanh của nàng.
Từ đó dùng đủ mọi cách để theo đuổi.
Sự việc hôm nay cũng là nàng ở phía sau giở trò.
“Được, bản vương cho ngươi thời gian.
Nhưng kẻ nào còn dám bép xép, bản vương sẽ không tha cho ngươi.
À đúng rồi, từ nay về sau ngươi không cần thay cha ngươi vào Vương điện này nữa.
Bảo hắn không đến thì đừng bao giờ đến nữa.
Lui đi.”
Hắn nói xong, không thèm nhìn nữ nhân kia lấy một cái, đã lập tức xoay người rời đi, để lại một bóng lưng quyết tiệt.
Ảnh vệ khẽ nâng tay mời: “Trình tiểu thư, người về được rồi.”
Trình Tư Tư nhìn theo bóng lưng kia cho đên khi biến mất, cắn chặt môi, hung hăn phất tay áo bỏ đi.
Lạc Ân lúc này đang ngồi trên tầng hai của một tửu lâu, ăn vài món lấp dạ.
Thiếu nữ mặt mày như họa: Làn da trắng nõn hồng hào, vầng trán cao trơn nhẵn, mày như liễu, đôi mắt phượng hơi híp lại lộ ra nốt ruồi lệ chí câu nhân, lông mi dài, cong vút như cánh quạt, theo từng đợt chớp mắt mà khẽ rung, chiếc mũi tinh xảo và đôi môi hồng nhuận ngọt ngào.
Dáng người thon thả, yểu điệu, khoát trên mình bộ lục bào bay múa.
Thiếu nữ chỉ ngồi im ở đó, cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.
Nàng nhấc tay áo, nhã nhặn ăn cơm, dáng ngồi tùy ý nhưng lại không che dấu được một thân khí chất thanh lãnh, cao quý.
Các khách quan cứ luôn ngước mắt nhìn nàng nhưng ngại thân khí chất kia nên không dám tiến lên làm phiền.
Lạc Ân bỏ qua những ánh mắt nóng bỏng kia, chú tâm ăn cơm.
Đang suy nghĩ xem có nên đến chỗ Vương điện gì đó để tìm sư phụ không thì nghe thấy bàn bên cạnh nhỏ tiếng bàn luận.
“Này, ngươi có biết gì chưa?”
“Ngươi không nói, sao ta biết!”
“Nghe nói Vương của chúng ta sắp lấy vị tiểu thư nhà Trình gia đó!”
“Ngươi nghe ai nói vậy hả? Vương trước nay có tiếng ‘không gần nữ sắc’, cả ngày chỉ ở trong Vương điện nâng cao thực lực, kể cả người hầu trong Vương điện cũng đều là nam cả.
Trước đó mọi người còn đồn hắn là ‘đoạn tay áo’* cơ mà.
Giờ sao có thể cưới Trình tiểu thư được?”
(Đoạn tay áo: là chỉ một nam nhân chỉ thích nam nhân.)
“Ngươi thế là không biết rồi.
Vương điện trước nay cấm người ngoài, nhưng ba lần bốn lượt, vị Trình tiểu thư kia đều vào được.
Đó không phải Vương cho phép thì làm sao nàng ta dám.
Huống chi vị tiểu thư kia là một mỹ nhân, lại còn là một thiên tài, gia tộc lớn mạnh.
Là một nam nhân, sao có thể không thích cho được.”
“Ngươi nói nghe cũng có lý.
Tuấn nam mỹ nữ, đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.
Cũng ba ngày nữa là diễn ra cuộc tranh tài rồi, nếu Vương cưới nàng ta thì dù sau này có bị thay thế chức Vương đi chăng nửa thì cũng đảm bảo cuộc sống sau này sẽ toàn hường lạc thú thôi.”
“Haiz… Ai bảo người ta vừa có sắc vừa có tài chứ.
Thôi chúng ta cũng chỉ có thể sống bình thường qua ngày.
Phận làm người qua đường là vậy đấy.”
Từ khi nghe được chữ ‘Vương’ từ bọn họ, Lạc Ân đã chú ý đến.
Sau khi nghe xong, nàng ngẩn người, ánh mắt trở nên vô định, môi nhỏ khẽ mở: “Sư phụ…chuẩn bị lấy…nữ nhân khác rồi sao?”, bàn tay nắm đôi đũa trắng bệch, nàng nỉ non: “Sư phụ \~ Có thật không?”.