Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Cảm giác đột ngột xảy ra, khiến cho đại não Kỷ Vân Thư trở nên trống rỗng.

Nàng chỉ có thể cảm giác được thân thể của mình đang bị giam cầm chặt chẽ, cằm đã bị Cảnh Dung dùng sức nâng lên.

Phía sau là nham thạch gập ghềnh, sau lưng nàng đè ở trên đó, bị đâm đến nỗi cực kỳ đau đớn.

Mà cảm giác đau đớn này, gần như bị sự tê dại nổi lên hoàn toàn bao phủ cả người.

Khi nàng có phản ứng lại, bàn tay nhanh chóng để ở trên bộ ngực trần trụi Cảnh Dung, dùng hết toàn lực đẩy hắn ra.

"Hỗn đản!"

Giọng nói bùng nổ.

Sau khoảnh khắc, nàng giơ tay lên, vung về phía khuôn mặt Cảnh Dung.

Đáng tiếc, cổ tay đã bị Cảnh Dung lập tức bắt lấy, thuận thế ấn ở trên đỉnh đầu.

Một lần nữa lại trở thành con thú bị hắn giam cầm!

"Buông ta ra." Kỷ Vân Thư rống giận một tiếng, nước mắt bắt đầu chảy ra.

"Ngươi chán ghét bổn vương như vậy sao?"

"Đúng!" Nàng trả lời không cần suy nghĩ!

Cảnh Dung không hề tức giận, ngược lại khóe miệng nứt ra một nụ cười, giống như đang thưởng thức một cảnh tượng hiếm hoi, xấu xa nói.

"Giờ phút này, ta và nàng đang ở sâu dưới sơn cốc, những người đó có lẽ cũng cho rằng ta và nàng đã bị ngã chết. Trong một chốc một lát, Lang Bạc sẽ không thể tìm được chúng ta."

Trong khi nói chuyện, hắn không biết xấu hổ dán sát vào người Kỷ Vân Thư.

Kỷ Vân Thư quay đầu đi, giãy giụa một trận nhưng không có kết quả. Nàng chỉ có thể cuộn tròng xem thường nhìn hắn, cố nén nước mắt ủy khuất trong mắt.

Nam nhân đều là như thế, một khi đã cởi quần áo, tất cả đều thành dã thú!

Cảnh Dung cũng không ngoại lệ!

Chưa kể lúc này còn đang ở trong núi sâu rừng già.

Cho dù nàng hét nát cổ họng, cũng chưa chắc có người giúp nàng.

Cảnh Dung cong môi, nhăn mũi và ngửi ngửi nơi cổ của nàng, nói, "Mặc dù dính bùn đất, nhưng vẫn không thể che đậy được mùi hương trên người của nàng, thật sự...... quá mê người."

Cầm thú!

"Cảnh Dung, ngươi buông ta ra."

"Mới vừa rồi, nàng gọi ta là gì?"

"Ngươi buông ta ra."

"Không buông!"

Hắn đột nhiên nhấn mạnh, sự nghiền ngẫm trong mắt cũng biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là ánh mắt cực kỳ sắc bén nham hiểm.

Sau đó nghiêm túc nhìn nàng, nói, "Nàng tự mình chạy tới Lương Sơn, bỏ rơi bổn vương không nói, vì bảo vệ nàng, bổn vương thậm chí còn bị thương. Mới vừa rồi, nàng bôi chút dược ở trên người bổn vương, cũng coi như một chút an ủi. Nếu như có lần sau, bổn vương sẽ lột sạch quần áo của nàng, ném tới trên giường, sau đó sẽ làm bất cứ điều gì mình muốn."

Ách!

Hoá ra người này, đã cất giấu những suy nghĩ như vậy trong lòng.

Sự hờn dỗi kia, đã được ấp ủ lâu như vậy!

Nhưng, thủ đoạn an ủi này quả là hơi quá đê tiện. Nên biết rằng, nếu nàng không đi tìm thảo dược, miệng vết thương của hắn bị nhiễm trùng sẽ sinh ra mủ!

Không không không!

Nếu Cảnh Dung thật sự xảy ra chuyện, lương tâm của nàng sẽ cảm thấy bất an.

Nàng nghiêng mặt, vừa cố gắng xoay cổ.

Vừa nói, "Một khi đã như vậy, Vương gia có phải nên buông ta ra hay không?"

"Phía sau lưng và cổ tay của nàng rất đau?"

"Ừ!" Nàng gật đầu, không cần phải nói dối, chính xác là rất đau.

Cảnh Dung tinh tế liếc mắt xem xét nàng một cái, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn dự định buông tay.

Nhưng ——

Đột nhiên từ bên ngoài vọt vào mười mấy người cầm đuốc trong tay.

Ngay lập tức, những ngọn đuốc chiếu sáng toàn bộ huyệt động trong nháy mắt, đến nỗi đau cả đôi mắt.

"Vương gia!"

Theo ngay sau đó là giọng nói nôn nóng của Lang Bạc vang lên.

Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, Lang Bạc nhìn thấy một màn khiến người đỏ mặt trước mắt.

Giờ phút này, hắn hận trên mặt đất không thể nứt ra một cái động lớn, giống như chuột nhanh chóng chui vào.

Bởi vì ——

Vương gia nhà mình, trên người trần trụi, dáng người nhẹ nhàng đang giam cầm một "nam nhân" ở trên vách đá, khoảng cách giữa hai người chỉ giống như một trang giấy mỏng.

Nếu như Kỷ Vân Thư mang một thân nữ trang còn tốt, nhưng hiện tại nàng đang là một thân nam trang và bị nắm giữ ở giữa cánh tay đầy cơ bắp của Cảnh Dung.

Tư thế kia, thật sự dễ khiến người tưởng tượng!

Người khác nhìn thấy, sẽ xấu hổ như thế nào!

Những thị vệ theo Lang Bạc cùng nhau tiến vào, trong lòng cũng đang có hàng vạn con ngựa lao nhanh lướt qua!

Chết tiệt! Chẳng lẽ Vương gia nhà mình đoạn tụ?

Thị vệ lần lượt dời mắt, sợ hãi nếu nhìn nhiều hơn một chút, mắt mình sẽ bị đào lên.

Trong khi Kỷ Vân Thư quả thực muốn đập đầu vào vách tường chết đi, tư thế của nàng và Cảnh Dung như vậy, người nào cũng sẽ suy nghĩ miên man.

Nàng thật sự cảm thấy đời này của mình đã sốt cao một lần lợi hại nhất.

Cả người cực kỳ nóng!

Cảnh Dung vẫn không nhanh không chậm, buông lỏng Kỷ Vân Thư, khom lưng nhặt quần áo của mình vứt trên mặt đất, chậm rãi mặc vào, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

Nhưng trong sự bình tĩnh, vẫn mang theo không vui!

Đã hơn nửa đêm, quấy rầy một hồi mộng đẹp hoàng kim của hắn.

Lang Bạc cúi đầu thỉnh tội, "Vương gia thứ tội, thuộc hạ cứu giá chậm trễ."

Cảnh Dung giơ tay, ý rằng hắn không bận tâm tới.

Lang Bạc giương mắt nhìn kỹ, thấy được miệng vết thương trước ngực Cảnh Dung, tay cầm kiếm không thể không siết chặt lại.

"Vương gia, ngài bị thương?"

"Chút thương thế nhỏ."

Những từ này vừa lăn ra khỏi miệng Cảnh Dung, hắn ngay lập tức hỏi, "Ngươi làm thế nào tìm tới được nơi này?"

"Là Lý công tử đã thông báo với thuộc hạ, tuy nhiên địa hình sơn cốc này thật sự phức tạp, thuộc hạ......"

"Lý công tử?" Cảnh Dung bối rối.

"Vâng, chính là vị Lý công tử đi theo chúng ta một đường từ Du Châu vào kinh."

Lúc này Cảnh Dung mới nhớ lại. Lúc ấy, bởi vì trong rừng tương đối âm u, hắn chỉ biết có người đang chém giết cùng với những hắc y nhân đó. Hắn không biết, người nọ, chính là con côn trùng theo đuôi kia.

Con ngươi của hắn dâng lên một luồng ánh sáng sắc bén, nhìn về phía Kỷ Vân Thư.

Hắn chất vấn hỏi nàng, "Sao hắn ta lại đi cùng ngươi tới núi Lương Sơn?!"

Đại ca, chúng ta có thể quay lại trọng điểm hay không?

Hiện tại quan trọng nhất, không phải là nên nhanh chóng rời khỏi nơi này hay sao?

Kỷ Vân Thư nghiêng người, thuận miệng nói lại một câu, "Chỉ ngẫu nhiên gặp mà thôi."

"Ngẫu nhiên?"

Tất nhiên hắn không tin, trong giọng nói, còn mang theo một luồng ám kình!

Kỷ Vân Thư lười trả lời hắn, ngược lại hỏi Lang Bạc, "Vị Lý công tử kia đâu? Hắn không sao chứ?"

Lang Bạc đáp lại, "Lúc ấy hắn bị trọng thương, ta đã sai người đưa hắn về chỗ hắn ở. Lúc này, chắc hẳn đã không có gì đáng ngại."

Nàng gật gật đầu.

Và vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt bất lực của Cảnh Dung đang xem xét nàng.

Lúc này, Cảnh Dung đã mặc xong quần áo, ra lệnh cho Lang Bạc, "Hồi phủ đi, dập hết lửa nơi này, cũng sai người bảo vệ tốt Kỷ tiên sinh. Trong rừng có sài lang hổ báo, đừng để nàng bị cắn."

"Vâng!"

Cảnh Dung hỏi nàng, "Có thể đi sao?"

Nàng gật đầu.

Cảnh Dung cởi áo choàng trên người và ném cho nàng, "Buổi tối hơi ẩm rất nặng."

Chỉ nói một câu, hắn đã đi về hướng bên ngoài huyệt động, nhưng vừa đi được vài bước, hắn liền dừng lại, nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn Lang Bạc một cái.

Lang Bạc nháy mắt hiểu ý, tiến lên, âm thầm nâng hắn đi về phía ngoài huyệt động.

Cuối cùng, Cảnh Dung giống như vịt chết mà mỏ còn căng, rõ ràng đã bị thương không thể đi đường, nhưng không muốn để người khác biết.

Kỷ Vân Thư ôm áo ngoài hắn ném cho mình, phủ thêm trên người, hít sâu một hơi, bắt đầu đi theo.

Dọc theo đường đi, mấy tên thị vệ bảo vệ ở phía sau và hai bên sườn nàng, sợ nàng vấp ngã.

Rốt cuộc, nếu thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Vương gia sẽ giết bọn họ để xoa dịu "tiểu tình lang" này của hắn.

Vì thế, phải cẩn thận!

Cẩn thận!

Phải cẩn thận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui