Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Cảnh Huyên khổ sở tới cực điểm, nước mắt chảy dài trên má.

Nàng không quên oán giận nói, "Nếu mẫu phi đã biết từ lâu, vì sao không nói với con? Khiến nữ nhi giống như một vai hề."

"Huyên nhi......"

"Hiện giờ nữ nhi đều mất hết mặt mũi, sao có thể gặp người được nữa?" Cảnh Huyên khóc thút thít nói.

Sắc mặt Tiêu Phi trầm xuống, cảm thấy đau lòng, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Huyên. Tiêu Phi vừa vỗ về phía sau lưng vừa an ủi nàng, dịu giọng nói, "Mẫu phi cũng vừa mới biết được, vốn định chờ sau khi sự việc hôm nay kết thúc, mẫu phi sẽ nói cho con biết, để nha đầu con có thể chết tâm."

Cảnh Huyên chỉ lo khóc!

"Hôm nay trước mặt mọi người, con đã khiến mẫu phi không hạ đài được, mẫu phi còn chưa giáo huấn con. Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, lúc này không phải lúc để con ngồi khóc."

Dứt lời, Tiêu Phi nặng nề thở dài một tiếng.

Cảnh Huyên lúc này mới gạt nước mắt, nghiêng mắt liếc nhìn mẫu phi mình một cái, thấy mẫu phi dường như có tâm sự nặng nề, đầy mặt lo lắng.

Nàng thút thít mũi, hỏi, "Có chuyện gì xảy ra với mẫu phi vậy?"

"Việc liên quan tới Khúc Khương!" Tiêu Phi đứng dậy, tiếp tục thở dài nói, "Vừa rồi, ta đi gặp phụ hoàng con mới biết được, thì ra lần này người Khúc Khương vào kinh, là vì Khúc Khương Vương muốn cầu thân."

"Cầu thân? "Cảnh Huyên đang chảy nước mắt cũng nhanh chóng ngừng lại, truy vấn, "Nếu như cầu thân, vì sao mẫu phi phải hao tổn tinh thần như vậy?"

"Lần này hai nước hòa thân, đối phương lại là Khúc Khương Vương, phụ hoàng con lo lắng, tất nhiên không thể chỉ bừa bất kỳ một nữ tử nào đó. Năm đó con từ bỏ hôn sự với người Viễn tộc, và hiện giờ, tuổi của con không còn nhỏ nữa. Ta nghe khẩu khí của phụ hoàng con, dường như muốn để con tới đó cầu thân."

Vừa nghe những lời này, sắc mặt Cảnh Huyên lập tức kinh sợ.

Nàng vội vàng tiến lên, nắm lấy cổ tay Tiêu Phi rồi hét lên, "Mẫu phi, nữ nhi tuyệt đối sẽ không gả tới Khúc Khương, người cũng biết, Khúc Khương Vương đã hơn 50 tuổi, phụ hoàng sao có thể nhẫn tâm như vậy? Mẫu phi, người hãy giúp nữ nhi!"

Nước mắt lại bắt đầu tràn ra!

Tiêu Phi giơ tay, vuốt đầu Cảnh Huyên, đau lòng nhìn nàng, "Huyên nhi, mẫu phi đương nhiên không hy vọng con sẽ bị gả qua đó, nhưng việc này liên quan tới hoà bình hai nước, con thân là công chúa, có một số việc, ngay cả mẫu phi cũng không thể làm chủ được. Nhưng con yên tâm, mẫu phi sẽ cố gắng trao đổi với phụ hoàng con."

"Vậy, nếu phụ hoàng vẫn khăng khăng muốn gả nữ nhi qua đó, có phải......" Nói tới đây, Cảnh Huyên bỗng cảm thấy khó chịu.

Cho dù ngay một khắc được sinh ra, nàng cũng biết được, bản thân nàng chính là công chúa cao cao tại thượng, nhưng hôn sự, chung quy không phải do bản thân nàng quyết định.

Một, là làm quân cờ, bị hoàng đế dùng để ổn định triều cục bằng cách chỉ hôn cho một viên quan hoặc đại thần trong triều.

Hai, chính là trở thành một thanh kiếm, bắn về phía bất kỳ quốc gia nào, trở thành vũ khí hòa thân sắc bén.

Tất cả những điều này, từ xưa tới nay công chúa đều phải trải qua như thế.

Cảnh Huyên tất nhiên cũng chạy không thoát.

Nhưng nàng không nghĩ tới, năm đó tránh được hòa thân với Viễn tộc, hiện tại lại không thể tránh được lão Khúc Khương Vương cầu thân.

Nàng vừa túm góc áo Tiêu Phi, vừa khóc trong tuyệt vọng.

Tiêu Phi cũng chỉ có một nữ nhi này, tất nhiên cảm thấy luyến tiếc.

Tiêu Phi cầm tay Cảnh Huyên, chắc chắn nói, "Con yên tâm, mẫu phi tuyệt đối sẽ không để phụ hoàng con gả con qua đó."

"Nhưng nếu phụ hoàng hạ chỉ, mẫu phi cũng không thể làm gì!"

"Vậy trước khi phụ hoàng hạ chỉ, mẫu phi sẽ chặt đứt ý tưởng này đi."

"Hả?"

Cảnh Huyên không hiểu, nhưng trong lòng rất khổ sở, chỉ lo chôn ở trong lòng ngực Tiêu Phi thút thít khóc lóc.

.......

Sáng sớm hôm sau!

Tiêu Phi đích thân nấu một chén canh sâm, mang tới Phụ Dương điện.

Kỳ Trinh Đế đang xem tấu chương, vẻ mặt thất thần, nặng nề.

Lão thái giám Trương công công bên cạnh, cúi người nói, "Hoàng thượng, nếu người đã mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát?"

"Trẫm thật ra không mệt, chỉ phiền về chuyện Khúc Khương cầu thân."

"Hoàng thượng đang cân nhắc để vị nào công chúa nào đi hòa thân, đúng không?"

"Lão già nhà ngươi, tâm tư của trẫm, ngươi là người hiểu nhất."

Trương công công cười cười, "Nô tài đi theo bên người Hoàng thượng đã vài thập niên, nếu như không thể nhìn ra chút tâm tư này, sao lão nô còn có tư cách đi theo ở bên người Hoàng thượng!

Kỳ Trinh Đế buông tấu chương xuống, thở dài một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Toàn một cái.

Sau đó hỏi, "Vậy ngươi hãy nói xem, lần này trẫm để Cảnh Huyên đi qua đó, là tốt hay không tốt?"

Trương công công suy nghĩ một lúc, cong người xuống, nói, "Công chúa Cảnh Huyên thông minh hơn người, nhanh trí đáng yêu, hơn nữa sinh ra đã rất mỹ mạo. Tất nhiên có thể gả nàng tới Khúc Khương. Tuy nhiên, công chúa có ưu điểm, nhưng tính cách lại tương đối hoạt bát, dễ bị bốc đồng. Nếu nàng gả xa, không có người bên cạnh để dựa vào, chỉ sợ sẽ xảy ra nhiều sự tình."

Kỳ Trinh Đế gật đầu, tiếp tục mặt ủ mày chau.

"Nhưng trong tất cả các nữ nhi của trẫm, cũng chỉ có một mình Cảnh Huyên đủ tuổi cập kê."

Thật sự đau đầu!

Vừa đúng lúc này, Tiêu Phi tiến vào.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."

Tiêu Phi uốn gối hành lễ!

Kỳ Trinh Đế nhấc tay lên, "Tiêu Phi không cần đa lễ."

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Tiêu Phi sai người bưng canh sâm lên, cầm bát canh sâm và đặt nó ở trên bàn, bản thân mình thì ngồi xuống bên cạnh.

Với một nụ cười ân cần, Tiêu Phi dịu dàng nói, "Hoàng thượng, thần thiếp nghe cung nhân nói, Hoàng thượng phê tấu suốt đêm, thần thiếp liền tự mình nấu một bát canh sâm cho Hoàng thượng."

"Tiêu Phi thật có tâm."

Kỳ Trinh Đế bưng canh sâm lên, uống một ngụm, buông xuống.

Tiêu Phi nheo mắt liếc nhìn tấu chương trên bàn một cái, nói, "Hôm qua Hoàng thượng và thần thiếp nói chuyện, muốn gả Huyên nhi đi tới Khúc Khương. Không biết, Hoàng thượng đã ra quyết định chưa?"

Kỳ Trinh Đế không hề ngốc, Tiêu Phi nói rõ như thế là muốn thăm dò hắn.

Hắn chau mày, "Việc này, trẫm cần phải thảo luận cùng với đại thần, hiện giờ, vẫn chưa ra quyết định."

Chưa ra quyết định là tốt!

Vẫn còn đường sống!

Tiêu Phi ngước mắt phượng lên, nói. "Hoàng thượng, mặc dù Huyên nhi thân là công chúa, việc kết hôn, từ trước đến nay đều do Hoàng thượng làm chủ. Nhưng Hoàng thượng cũng biết, bên người thần thiếp chỉ có một mình Huyên nhi là nữ nhi, nếu như gả nàng ấy đi tới Khúc Khương, trong lòng thần thiếp thật sự vạn phần khổ sở."

Tiêu phi mang bộ mặt đau khổ!

"Trong số nữ nhi của trẫm, tính cách Huyên nhi sinh động nhất, trẫm cũng yêu rất thích. Nhưng việc này liên quan tới quan hệ hai nước, điểm này, hy vọng Tiêu Phi hiểu rõ."

Không biết có phải bị giọng nói dịu dàng của Tiêu Phi ảnh hưởng hay không, giọng điệu của Kỳ Trinh Đế khi nói chuyện với Tiêu Phi cũng không có sự uy nghiêm giống như khi ở trong triều.

Tiêu Phi vẫn tiếp tục khổ sở nói, "Thần thiếp tất nhiên hiểu rõ, nhưng Hoàng thượng chắc hẳn cũng biết, Khúc Khương Vương đã ở tuổi năm mươi, mà Huyên nhi chỉ mới mười bảy tuổi. Hoàng thượng nếu yêu thương Huyên nhi, sao có thể nhẫn tâm gả nàng tới đó?"

"Trẫm cũng không muốn, nhưng ngoại trừ Huyên nhi ra, không còn người nào khác có thể chọn được."

Thật sự bất đắc dĩ!

Đôi mắt Tiêu Phi ngay lập tức sáng lên, nhỏ nhẹ nói, "Thật ra thần thiếp biết vẫn còn một người."

"Hả? Người nào?"

"Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên, chất nữ của Hoàng hậu Tuyên Xu - Khổng Ngu rồi sao?"

Lông mày trên mặt Tiêu Phi giãn ra, nhưng lại được che dấu rất tốt.

Khổng Ngu?

Vừa mới nhắc tới, Kỳ Trinh Đế ngay lập tức bừng tỉnh.

Và Tiêu Phi cũng không quên tiếp tục châm lửa lần nữa, nói.

"Khổng gia chính là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu Tuyên Xu, cũng coi như một nửa hoàng thân quốc thích. Hơn nữa, tuổi của Khổng Ngu đã không còn nhỏ, vẫn luôn là khuê nữ. Hoàng thượng có thể sắc phong cho nàng một danh hào công chúa, gả nàng tới Khúc Khương, tất nhiên sẽ rất khả thi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui