Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Tụy trung bình!

Nghe nói, tụy trung bình là một loại rượu cuối cùng mà lão trại chủ lưu lại!

Loại rượu tốt nhất trên đời.

Trên giang hồ từng có người ra giá cao muốn mua, lão trại chủ dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Loại rượu mà bất kỳ khi nào bán đi, mấy đời thế hệ Triệu gia cũng không cần phải lo về chuyện ăn uống.

Nhưng, sau khi lão trại chủ chết, lão đã để lại thanh chuỷ thủ song hổ cho Triệu Hoài, và để lại tụy trung bình cho Triệu Thanh.

Cũng chính vì như thế, trong lòng Triệu Hoài cảm thấy bất bình, dưới sự tức giận hắn đã biến thế gia ủ rượu thành một tên sơn phỉ.

Bởi vì Triệu Thanh từ nhỏ đến lớn đều đi theo Triệu Hoài, vì vậy cũng không ngăn cản, cam tâm tình nguyện trở thành sơn phỉ Nhị đương gia, bị gắn đành hiệu "Cướp của giết người".

Lúc này nghe thấy Triệu Thanh nói sẽ đưa tụy trung bình cho mình, thật ra Triệu Hoài giống như người vừa tỉnh mộng!

Hắn mở to mắt rồi lại nheo mắt lần nữa.

Lặp đi lặp lại rất nhiều lần......

Triệu Thanh tiếp tục nói: "Nếu hài cốt này thật sự không phải do ngươi cố ý bỏ vào, bởi vì rượu này do ngươi và ta cùng nhưỡng để tế cha, ta cũng có quyền được biết đó là do ai làm. Chẳng phải ngươi cũng muốn biết hay sao? Chỉ cần ngươi đồng ý buông tha những người đó, ta sẽ đưa ngươi tụy trung bình mà cha để lại cho ta."

Đây là điều kiện!

Đương nhiên, Triệu Thanh biết rõ điểm yếu của Triệu Hoài.

Đó chính là tụy trung bình do lão trại chủ lưu lại, tiểu tử kia không biết đã mơ tưởng về nó bao nhiêu lần.

Nhưng ——

Trong lòng Triệu Hoài vẫn có chút cố kỵ.

Hắn quét mắt nhìn các huynh đệ xung quanh một cái, nhíu mày quyết tâm nói với Triệu Thanh: "Ba bốn mươi huynh đệ của ta đều bị bọn họ giết. Nếu ta cứ như vậy thả bọn họ đi, mặt mũi Cao Sơn trại của ta ở đâu? Hơn nữa, ta làm sao giải thích với các huynh đệ đã chết của ta?"

Triệu Hoài nắm chặt nắm tay, tràn đầy do dự!

Một mặt, hắn không thể giải thích với các huynh đệ của mình, mặt khác, tụy trung bình kia ngay cả khi nằm mơ hắn cũng muốn có nó!

Hắn nên làm gì bây giờ?

Triệu Thanh nói: "Vậy ngươi có từng nghĩ tới, tất cả thuộc hạ của người nọ đều là cao thủ, ngươi biết bối cảnh của bọn họ hay không? Nếu bọn họ là người của triều đình thì sao? Ngươi giết chết những người đó, chỉ sợ Cao Sơn trại thật sự sẽ không còn nữa."

Triệu Thanh đang cố nhắc nhở, nhưng lại mang theo khuyên bảo.

Đại Chuỳ đi quanh bên cạnh Triệu Hoài vài lần, nhanh chóng đi tới, nói: "Đại đương gia, ngài ngàn vạn đừng bị lung lay. Những người đó không phải là người của triều đình, xe ngựa và hành lý đều không có dấu hiệu triều đình. Ta thấy, đó bất quá là một đám người bình thường. Ba bốn mươi huynh đệ chúng ta những năm gần đây đã cùng nhau vào sinh ra tử, không thể để bọn họ cứ chết đi như vậy. Thù này nhất định phải báo."

"......"

"Đại đương gia, ngài cần phải suy nghĩ cho kỹ!" Đại Chuỳ cay đắng nói.

Hắn ta giống như một ác quỷ đang không ngừng thầm thì bên tai Triệu Hoài.

Triệu Hoài nheo mắt, sau đó ——

Đột nhiên trở tay, nắm lấy cổ của Kỷ Vân Thư.

"Thư nhi."

Vệ Dịch hét to một tiếng, nhưng hắn lại bị Đại Chuỳ đẩy qua một bên.

Mặc dù Kỷ Vân Thư bị giật mình do hành động nho nhỏ, nhưng nàng vẫn không sợ hãi. Bởi vì cặp ánh mắt đang đối diện với nàng, mặc dù tàn nhẫn, nhưng không hề có ý định giết người.

"Nói, các ngươi rốt cuộc là ai?" Triệu Hoài chất vấn nàng.

Kỷ Vân Thư bị túm nên buộc phải ngửa đầu nhìn hắn, bởi vì trên cổ bị dùng sức nên yết hầu của nàng co chặt, hơi khó khăn để nói thành tiếng.

Nàng chỉ có thể vắt hết sức lực, nói: "Ngươi có thể...... Thử giết ta xem, nhìn xem những người này của ngươi...... Còn có thể sống sót hay không."

Mặt nàng đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn cứng như thép.

Khi thấy nàng gần như không thở được nữa, Triệu Hoài thả lỏng động tác trên tay, ném nàng ra.

Kỷ Vân Thư ngã xuống mặt đất, lòng bàn tay dính máu.

Khoảnh khắc sau, Triệu Hoài liền chuyển qua Vệ Dịch, cũng dùng cách túm cổ Vệ Dịch, nhưng không hề dùng sức.

"Nếu hắn không nói với ta, vậy tên ngốc ngươi hãy thành thật nói với ta. Nếu không, ta sẽ giết hắn."

Triệu Hoài chỉ vào Kỷ Vân Thư.

Vệ Dịch trừng lớn đôi mắt, nhìn Kỷ Vân Thư đang nhăn mày ở trên mặt đất, vặn vẹo thân mình nhanh chóng thành thật thừa nhận.

"Cha ta họ Vệ, nương ta họ Liễu. Nhà ta ở Cẩm Giang, Thư nhi họ Kỷ, cha hắn gọi là gì thì ta không biết, nướng hắn ta cũng không biết. Nhưng ta nghe mẹ ta nói, nương Thư nhi chết sớm. Thư nhi thật sự thực đáng thương. Chúng ta đều lớn lên ở Cẩm Giang, nhưng túi trút giận ca ca đã đưa chúng ta tới nơi này. Ngươi muốn bắt, vậy hãy bắt hắn ta, đừng giết Thư nhi của ta. Nương ta từng nói, ta nhất định phải chăm sóc Thư nhi, không thể để Thư nhi bị thương. Nam tử hán đại trượng phu, đã nói là phải làm. Hơn nữa, Thư nhi là......"

Vệ Dịch chưa kịp nói ra ba từ vị hôn thê, Triệu Hoài đã ngắt lời hắn.

"Câm miệng!"

Phiền quá!

Thật sự có thể nói, khiến người đau đầu!

Triệu Hoài ném Vệ Dịch ra, hung hăng trừng về phía Kỷ Vân Thư: "Ta mặc kệ các ngươi là ai, cũng mặc kệ thân phận của các ngươi. Dù sao ở địa bàn của lão tử, tất cả đều là phàm nhân."

Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng thở hổn hển, cười lạnh: "Điều kiện ta đưa ra, đối với ngươi và người của ngươi chính là con đường tốt nhất, sao ngươi không đồng ý, tránh cho những rắc rối sau này. Hôm nay ngươi giết chúng ta, sau này sẽ có người tới giết các ngươi, oan oan tương báo. Chẳng qua đều chỉ muốn giải tỏa tức giận, nhưng lại dùng mạng để hoàn trả, đáng giá hay không?"

Nàng nói rất rõ ràng, không hề có chút nào núng!

Triệu Hoài không thể phủ nhận những lời nàng nói, một lát sau, hắn dùng sức vung tay lên, phân phó: "Đưa bọn đi, cẩn thận trông chừng, không cho phép xảy ra chuyện gì."

Bốn tên sơn phỉ nhận lệnh!

Bọn họ kéo Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch ra ngoài.

Ngay sau đó, Triệu Hoài trút giận lên người Triệu Thanh, nói: "Nếu ngươi đã tới, vậy hãy yên lặng ngồi ở đây. Xem như ngươi tới thăm nơi ngươi lớn lên từ nhỏ, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ một chút những gì ngươi đã nói với tiểu tử kia."

Triệu Thanh không nói gì!

Hắn biết hôm nay mình không thể rời được, người mà hắn mang đến ở bên ngoài đoán chừng đã bị người của Triệu Hoài bắt hết.

Triệu Thanh và hai người mà mình mang đến cũng bị người của Triệu Hoài giám sát, mặc dù không bị giam cầm, nhưng từng đôi mắt lại đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống từ lâu.

Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch bị đưa về chỗ cũ, bởi vì khi tới nơi là buổi tối, ẩm ướt bên trong càng gay mũi hơn, xông vào trong mũi khiến người cảm thấy nhột.

Hơn nữa, ngay cả một chiếc đèn dầu cũng không hề có!

Nếu không có những tia sang yếu ớt bắn vào từ cửa sổ rách nát, bên trong thậm chí không thể nhìn thấy nhau.

Vệ Dịch kéo một ít cỏ khô từ bên cạnh, đặt ở trên mặt đất, đỡ Kỷ Vân Thư ngồi xuống.

Sau đó hắn nói: "Thư nhi, hãy ngồi xuống đi, đừng ngã bệnh."

Kỷ Vân Thư dựa vào trên vai hắn hồi lâu mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Đột nhiên ——

Vệ Dịch cầm tay nàng, nhẹ nhàng nâng lên, đặt ở bên miệng mình.

Hắn vừa bắt đầu thổi thổi.

Vừa nói: "Thư nhi đừng sợ, đau thì cứ nói ra. Nương từng nói, chỉ cần thổi một thổi sẽ cảm thấy tốt hơn. Thư nhi, ngươi còn đau nữa không? Ta sẽ thổi giúp ngươi."

Có một vết cắt nhỏ, mỏng trên lòng bàn tay của nàng.

Nhìn thấy Vệ Dịch cẩn thận như thế, Kỷ Vân Thư chậm rãi nở nụ cười.

"Vệ Dịch, ta không sao."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui