Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Trường An Sở!

Kỷ Vân Thư xấu hổ cười, không nói chuyện nữa.

Văn Lệnh Dương nói, "Văn mỗ muốn đi tìm Phòng đại nhân trước, sẽ không quấy rầy tiên sinh xem hồ sơ vụ án, nếu có chỗ nào không rõ, hãy gọi Văn mộ bất cứ lúc nào."

Văn Lệnh Dương vừa rời đi, Trương bộ đầu liền nói, "Kỷ cô...... Kỷ tiên sinh, Văn sư gia đã vào nha môn khoảng hai năm, là người rất tốt. Người này không những thông minh, hiệu suất làm việc cũng rất cao."

"Sao Trương bộ chỉ toàn khen Văn sư gia?"

"Không dối gạt tiên sinh, thật ra......" Trương bộ đầu có chút ngượng ngùng, thở dài nói, "Muội muội nhà ta rất ngưỡng mộ Văn sư gia, ta lại là ca ca, tất nhiên cũng có chút tâm tư."

Phốc ——

Kỷ Vân Thư cúi đầu che dấu nụ cười, "Thì ra là như thế này, ta thấy Văn sư gia tuấn tú lịch sự, hơn nữa hành sự cẩn thận, thật sự là người tốt hiếm có. Ánh mắt muội muội ngươi thật ra không tệ."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Nhưng, tại hạ có điều không hiểu."

Trương bộ đầu hỏi, "Tiên sinh mời nói."

"Nếu Văn sư gia thông minh như vậy, hơn nữa còn trúng tú tài, theo lý mà nói, nên vào kinh tiếp tục tham gia khoa cử, vì sao lại ở lại làm việc trong nha môn gần hai năm qua?"

Trương bộ đầu: "Văn sư gia nói, hắn căn bản không muốn tham gia khoa cử. Trúng cử Trạng Nguyên gì đó, chỉ là danh hiệu. Không bằng ở thành Du Châu làm tiểu sư gia còn tự do hơn."

Ồ!

Không màng danh lợi, đáng được ngưỡng mộ.

Kỷ Vân Thư mỉm cười, gật đầu.

Nàng quay trở lại bàn, nhìn vào hồ sơ vụ án lần nữa.

Khi trời gần tối, nàng đi tìm Phòng Minh Tam một chuyến.

Phòng Minh Tam quá lo lắng về vụ án, trong hai tháng qua, ngay cả cơm cũng lười ăn, cả người đều tiều tụy đi rất nhiều.

Thấy Kỷ Vân Thư tới tìm mình, ông nghĩ vụ án chắc là có tiến triển, vội vàng hỏi, "Kỷ tiên sinh, có manh mối gì không?"

Ngươi đang đùa ta sao?

"Phòng đại nhân, tại hạ xem chi tiết hồ sơ vụ án, hiểu biết được một số sự tình và nội dung cụ thể, nhưng ta cần phải kiểm tra người chết và hiện trường của vụ án mạng mới có thể đưa ra kết luận."

Phòng Minh Tam gật đầu.

"Bản quan hiểu."

Ông vẫy tay một cái, phân phó hai bộ khoái, "Nhanh chóng đi tới Thường phủ một chuyến, thông báo với bọn họ, tạm thời đừng hạ táng thi thể Thường lão gia, chúng ta muốn nghiệm thi một lần nữa."

"Vâng!"

Bộ khoái vội vàng chạy đi.

Phòng Minh Tam chỉ vào bầu trời bên ngoài, "Kỷ tiên sinh, lúc này đã muộn rồi, nếu không ngại hãy nghỉ ngơi trước một đêm, sáng sớm ngày mai hãy đi tới Thường phủ."

"Không cần, vụ án khẩn cấp hơn."

Rốt cuộc, Cảnh Dung chỉ cho nàng thời gian năm ngày, nàng không muốn lãng phí thời gian. Nghỉ ngơi hay không, sau này hẵng nói.

Thấy nàng kiên quyết như thế, Phòng Minh Tam lập tức phân phó xuống, mang theo người nha môn, còn thông báo với Văn Lệnh Dương mang theo giấy và bút mực, cùng nhau đi tới Thường phủ.

Mọi người vừa ra khỏi cửa, Cảnh Dung đã đi tới.

"Bổn vương cùng đi với các ngươi."

Khuôn mặt hắn lạnh băng!

Phòng Minh Tam tiến lên, "Vương gia, ngài vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, bên cạnh Kỷ tiên sinh đã có hạ quan, nhất quyết sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì."

Cảnh Dung hừ một tiếng, phất ống tay áo một cái, chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm Kỷ Vân Thư, "Bổn vương không phải không tin Phòng đại nhân, mà là không tin Kỷ tiên sinh."

Hả?

Lời này của hắn có ý gì?

Kỷ Vân Thư khẽ nheo mắt, chu chu môi, không nói gì.

Chính xác, ở trong mắt Cảnh Dung, nàng luôn là một kẻ gây hoạ!

......Edit: Emily Ton......

Đoàn người đi tới Thường phủ!

Hai gã sai vặt mặc quần áo tang đứng ở trước cổng. Cửa cổng đóng chặt, thậm chí xích sắt trên cổng cũng được bọc mảnh vải màu trắng.

Dọc trên đường đi tới đây, Phòng Minh Tam đã nói với Kỷ Vân Thư một số tình hình tại Thường phủ.

Ở trong thành Du Châu, Thường phủ được xem là nhà giàu. Thường lão gia lập nghiệp trên con đường tơ lụa, toàn bộ mặt hàng tơ lụa trong thành Du Châu trên cơ bản đều bị ông ấy lũng đoạn. Nhưng Thường lão gia lại là người lương thiện, ngày lễ ngày tết đều phân phối gạo, thanh danh ở thành Du Châu rất tốt, tất nhiên không có kẻ thù. Hiện tại vô duyên vô cớ chết đi, quả thật là rất khó hiểu.

Nếu nói bị người nhà hãm hại, điều đó cũng không chính đáng.

Khi Thường lão gia còn sống, ông ấy cực kỳ tốt bụng và hào phóng với hạ nhân trong nhà, mọi người đều nói ông ấy là một vị Bồ Tát sống. Nếu ông ấy chết đi, người trong phủ không có lợi lộc gì, hơn nữa càng không tồn tại chuyện tranh chấp gia sản. Bởi vì, sau khi phu nhân Thường lão gia chết bảy năm trước, ông ấy không còn cưới người nào khác vào phủ.

Trong nhà, chỉ có một nữ nhi!

Loại trừ những khả năng đó ra, còn có khả năng nào nữa?

Kỷ Vân Thư cân nhắc một lát, không đưa ra kết luận nào.

Khi mọi người tới linh đường hậu viện Thường phủ, quan tài vẫn đang được đặt ở giữa nhà, vải sa tanh màu trắng được treo xung quanh, tràn ngập ánh nến. Ở lối vào có một cái bồn được bao phủ bằng vải màu đen, phía trên có một đóa hoa màu trắng.

Trên những góc cửa được treo hai ngọn đèn lồng màu trắng, tỏa sáng nhẹ nhàng cùng với ánh trăng.

Phía dưới đèn lồng có hai khối ngọc bội được treo bằng sợi dây thừng màu đen.

Đây là thói quen của những gia đình giàu có.

Trong linh đường, tiểu thư Thường gia đang mặc đồ tang và mũ tang quỳ gối một bên, cúi đầu nghẹn ngào.

Bà vú ở bên cạnh, thường xuyên an ủi vài câu, nhưng đều vô ích.

Thấy nhiều người tiến đến như vậy, Thường quản gia đi lên đón. Ông nhìn thoáng qua Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư phía sau, sau đó nói với Phòng Minh Tam, "Phòng đại nhân, lúc trước chẳng phải ngỗ tác trong nha môn đã nghiệm thi rồi sao? Vì sao lại muốn nghiệm thi lần nữa?"

Phòng Minh Tam nghiêng người, ngón tay chỉ về phía Cảnh Dung, "Thường quản gia, đây là Dung Vương."

"Dung Vương?" Thường quản gia ngẩn người, nhanh chóng quỳ xuống, "Tiểu nhân tham kiến Vương gia. Không biết Vương gia tới đây, không thể tiếp đón từ xa."

Cảnh Dung nheo mắt lại, vẫy tay, "Đứng lên, không cần ồn ào."

Thường quản gia nuốt nuốt nước bọt đứng dậy, không dám ngẩng đầu, vừa kính sợ vừa lo lắng.

Phòng Minh Tam lại chỉ vào Kỷ Vân Thư, giới thiệu, "Vị này chính là Kỷ tiên sinh. Vụ án lần này sẽ do Kỷ tiên sinh phụ trách, vì thế ta mang theo tiên sinh tới đây một chuyến, muốn Thường lão gia hạ táng chậm một này."

"Thì ra là như thế."

Thường quản gia ngước mắt lên liếc nhìn Kỷ Vân Thư một cái, khom người đứng qua một bên, vươn tay về phía linh đường, "Thi thể lão gia nhà ta ở bên trong, tiên sinh xin cứ tự nhiên."

Kỷ Vân Thư gật đầu, nhấc chân bước vào.

Nàng vừa mới đi đến bên cạnh quan tài, Thường gia tiểu thư vẫn luôn quỳ khóc nức nở đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi là ai?"

Giọng điệu có chút nghẹn ngào, mỏng manh thanh nhã giống như âm thanh phát ra từ một cành liễu rơi xuống mặt nước.

Kỷ Vân Thư nhìn qua, lập tức đối diện với đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe của tiểu thư Thường gia.

Nàng kia chỉ khoảng hơn mười tuổi, giai nhân nhỏ bé, duyên dáng yêu kiều, thân thể nhỏ quỳ trên mặt đất, lúc này run rẩy nhè nhẹ.

Kỷ Vân Thư nói, "Tại hạ họ Kỷ."

"Ngươi tới điều tra nguyên nhân cha ta chết?"

"Ừ."

"Vậy, ngươi có thể tìm ra ai đã giết cha ta không?"

"Nếu như ông ấy bị giết, ta có thể tìm ra hắn."

"Cha ta rất thương ta, ông ấy chết rồi, ta không biết nên làm gì bây giờ."

Tiểu thư Thường gia sụt sùi, đôi mắt mở to nhìn Kỷ Vân Thư chằm chằm.

Kỷ Vân Thư đi tới trước mặt nàng ấy, ngồi xổm người xuống xoa xoa đầu nàng, hỏi, "Ngươi tên là gì?"

"Nhất Ngôn."

"Tên thật dễ nghe."

"Tên này là do nương ta đặt, nhưng bà ấy đã chết, hiện tại cha ta cũng chết."

Nói về điều đó, thật sự rất đáng thương!

Kỷ Vân Thư nói, "Nhất Ngôn, ngươi hãy về phòng trước, ngủ một giấc thật ngon. Sáng sớm ngày mai ngươi phải dậy sớm, đưa tang cho cha ngươi."

Bà vú bên cạnh mím môi, thầm nghĩ, mình đã khuyên rất nhiều lần, Thường Nhất Ngôn đều không chịu đi nghỉ, ngươi là người vừa mới xuất hiện, sao có thể khuyên được nàng?

Không ngờ ——

Thường Nhất Ngôn gật đầu.

~~~Hết chương 393~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui