Cô gái mặc âu phục cười nói: "Không biết cô muốn thuê ở đâu? Thực ra bây giờ trung tâm chúng tôi không có cửa hàng còn trống có thể cho thuê."
Mấy ngày nay Phó Vịnh Hạm đã lượn lờ ở đây vài vòng nên đương nhiên biết trong trung tâm thương mại không còn cửa hàng trống cho thuê.
Cô nói thẳng: "Không phải ở cửa vào trung tâm thương mại có một bãi đất trống hay sao? Chính là lối thông giữa ga tàu điện ngầm với trung tâm đó, nơi đó hẳn có thể cho thuê được chứ?"
Cô gái mặc âu phục nhất thời ngây ngẩn.
Tất nhiên cô ấy biết lối đi đó, hơn nữa còn rất quen thuộc vì mỗi ngày đi làm hay tan ca, cô ấy đều đi ngang qua nơi đó.
Nhưng khu vực đó có chút đặc thù nên nhiều lúc không thể xác định được là thuộc phạm vị quản lý của công ty đường sắt hay của trung tâm thương mại.
Chưa kể trước giờ chưa có ai nghĩ đến sẽ có người thuê khu vực đó nên càng chưa bao giờ để tâm loại chuyện này.
Nhưng nếu ngẫm lại cẩn thận thì khu vực trong lời nói của Phó Vịnh Hạm đích thực vẫn thuộc phạm vi của trung tâm thương mại.
Về bản thân Phó Vịnh Hạm, cô đã sớm nghe ngóng được khu vực đó là thuộc trung tâm thương mại, nếu không chắc chắn, cô đã không tùy tiện đến đây trao đổi.
Cô gái lễ tân do dự trong chốc lát rồi nói: "Không biết nên xưng hô với cô như thế nào?"
Phó Vịnh Hạm mỉm cười: "Tôi họ Phó."
Cô gái lễ tân gật đầu nói: "Vậy mong cô Phó chờ một chút, tôi sẽ gọi điện báo cáo với cấp trên."
Phó Vịnh Hạm đồng ý.
Cô gái lễ tân nhanh chóng cầm điện thoại quay số, cung kính báo cáo với người ở đầu dây bên kia về sự tình của Phó Vịnh Hạm, biểu cảm trên mặt ngày càng dịu dàng.
Sau khi cúp máy, cô ấy quay ra nói với Phó Vịnh Hạm, khẽ cười nói: "Cô Phó, giám đốc Lâm của chúng tôi đang chờ cô ở văn phòng trên tầng 6, cô có thể đi lên bằng thang máy ở phía bên phải, về chuyện thuê nơi bán cô có thể trao đổi với ngài ấy."
Phó Vịnh Hạm cảm thấy có chút lạ.
Không ngờ rằng chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà người quản lý cũng muốn gặp trực tiếp để bàn bạc, càng khiến cô chắc chắn hơn về việc mở quán tại trung tâm này.
Phó Vịnh Hạm đi theo hướng dẫn của lễ tân, dễ dàng tìm được văn phòng ở tầng 6.
Cô không chút do dự gõ cửa.
"Mời vào."
Trong phòng vang lên một giọng nam còn trẻ.
Phó Vịnh Hạm đẩy cửa đi vào.
Phía sau bàn làm việc đối diện với cửa ra vào, có một người đàn ông đầu tóc hơi rối bù, đang cúi đầu viết lách gì đó.
Khiến cho Phó Vịnh Hạm trừng lớn mắt là tuy nửa người trên của người đàn ông có mặc áo sơ mi trắng nhưng lại không cài khuy áo, lộ ra cả lồng ngực!
Không phải Phó Vịnh Hạm chưa từng gặp qua đàn ông để lộ tay trần, lộ hơn cô cũng đã thấy rồi nhưng vấn đề là tạo hình của người đàn ông này không hiểu sao lại lộ ra vài phần gợi cảm cuồng dã, khiến cho người ta có suy nghĩ lệch lạc.
Mà quan trọng hơn là, ở cổ và ngực còn lộ ra mấy dấu hôn đó!
Nhìn tình huống trước mắt, lần đầu tiên Phó Vịnh Hạm cảm thấy ánh mắt của mình cũng không tốt đến như vậy.
Chẳng lẽ người này chính là giám đốc Lâm? Điều này khiến ấn tượng tốt của Phó Vịnh Hạm với trung tâm thương mại Hi Hòa trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Dư Ngang nhấc đầu, cũng có chút sững sờ.
Tuy rằng anh ta đã nghe qua lễ tân nói về chuyện một cô gái trẻ muốn thuê chỗ mở quán của trung tâm, nhưng cô gái trước mắt này cũng quá trẻ rồi?! Đây nhìn thế nào cũng là một sinh viên nghèo, sao có thể chạy đến đây bàn loại chuyện này?
Lúc Lâm Dư Ngang ngẩng đầu, Phó Vịnh Hạm cũng vừa lúc phục hồi lại tinh thần.
"Xin chào, tôi là Phó Vịnh Hạm.
Xin hỏi anh là giám đốc Lâm sao?" Phó Vịnh Hạm lạnh nhạt hỏi, làm như không nhìn thấy một mảng ngực trắng bóc kia của Lâm Dư Ngang.
Mặc kệ như thế nào thì Phó Vịnh Hạm cũng rất coi trọng chuyện mở quầy ở trung tâm thương mại Hi Hòa, dù hình tượng của vị giám đốc Lâm này khiến cô rất không thích nhưng cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của cô.
Có lẽ do Phó Vịnh Hạm tỏ ra quá mức bình tĩnh nên Lâm Dư Ngang cũng quên mất hình tượng hiện tại của mình có chút thất lễ, chỉ tỏ ra hứng thú đánh giá Phó Vịnh Hạm vài lần rồi mời cô ngồi xuống đối điện mình.
"Nghe nói cô Phó muốn thuê bãi đất trống trước cửa trung tâm thương mại nối với ga tàu điện ngầm của chúng tôi?" Lâm Dư Ngang tuy có dáng vẻ giống một vị thiếu gia phong lưu nhà giàu nhưng vẫn nghiêm túc nói chuyện với Phó Vịnh Hạm, "Chỗ đó trừ ra không gian để mọi người đi lại thì khoảng trống còn lại cũng chỉ có mười mấy mét vuông thôi, không biết cô Phó muốn thuê chỗ đó để làm gì?"
Biểu tình của Phó Vịnh Hạm còn nghiêm túc hơn so với Lâm Dư Ngang: "Tôi muốn mở quán bán đồ ăn, mấy mét vuông đó cũng đủ cho xe đẩy bán hàng của tôi rồi, thậm chí còn dư ra để hai, ba cái bàn nhỏ."
Lâm Dư Ngang càng kinh ngạc hơn.
Không ngờ là muốn mở quầy hàng ăn vặt đường phố, việc này thật ngoài dự kiến của anh ta.
Vốn anh ta nghĩ người muốn thuê chỗ để buôn bán thì thế nào cũng phải là mở hẳn một cửa tiệm hoàng tráng chứ loại chuyện mở quầy bán đồ ăn vặt đường phố như thế này nhìn thế nào cũng không giống làm ăn lớn.
"Không biết cô Phó muốn bán gì, điều này hẳn không phải bí mật kinh doanh không thể tiết lộ chứ?" Trên mặt Lâm Dư Ngang hiện lên mấy phần trêu ngươi.
Nếu nói ban đầu anh ta còn có chút tò mò về việc buôn bán của Phó Vịnh Hạm nhưng hiện tại biết được mục đích của cô, anh ta lại không quá coi trọng chuyện buôn bán nhỏ này của cô.
Nhưng nói gì đi nữa thì cô gái nhỏ người ta cũng đích thân đến cửa hỏi thăm, anh ta cũng không muốn tiễn người đi nhanh như vậy.
Ít nhất cũng nên nghe xem đối phương nói gì.
Phó Vịnh Hạm nhìn ra sự xem thường trong mắt Lâm Dư Ngang nhưng cũng không để bụng, chỉ nghiêm túc nói: "Chuyện này tất nhiên không phải cơ mật gì.
Dù giám đốc Lâm không hỏi tôi cũng sẽ nói.
Tôi muốn thuê chỗ đó để mở quầy bán miến chua cay, nếu kinh doanh tốt không biết chừng còn có thể thu hút thêm nhiều khách cho trung tâm."
Hở?
Thu hút thêm khách cho trung tâm thương mại á?
Anh ta không nghe nhầm chứ?
Lâm Dư Ngang đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai rồi thiếu chút cười ra tiếng.
Trung tâm thương mại Hi Hòa chính là một trong những trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành phố Cam Châu, danh tiếng đã sớm vang xa, còn cần đến một quán miến chua cay nho nhỏ hút khách giùm?
Đây quả thật là một trò đùa hài hước!
Lâm Dư Ngang rất muốn không khách khí đâm cho Phó Vịnh Hạm vài câu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của cô, cổ họng lại nghẹn lại không thốt nên lời!
Thật là kỳ quái!
Thấy Lâm Dư Ngang không phản bác nhưng trong mắt lại có ngờ vực, Phó Vịnh Hạm lại nói: "Giám đốc Lâm đừng từ chối vội thế.
Khu đất đó của các người dù sao cũng để không, bình thường còn bị người khác xem là bãi rác mà xả, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của trung tâm.
Chi bằng cho tôi thuê chỗ đó, dù không kiếm được thêm bao nhiêu phần trăm từ tiền cho thuê nhưng tốt xấu gì cũng là buôn bán chính thức, rõ ràng vẫn tốt hơn một bãi rác.
So lợi hại ra thì tin chắc giám đốc Lâm cũng biết đâu là lựa chọn tốt hơn, đúng chứ?".