Vừa nhìn thấy Phó Vịnh Hạm trở lại, mắt Tiêu Trùng còn sáng hơn so với mẹ Hà.
"Tiểu Phó về rồi à, mau tới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Tiêu Trùng ân cần xách cái ghế nhỏ lại đây, "Bên ngoài nắng gắt như vậy, đừng để bị cảm nắng."
Nhìn dáng vẻ chân chó này của Tiêu Trùng, nếu đổi lại ở triều Đại Ung, quả thật có thể so sánh với các tiểu thái giám của Ngự Thiện Phòng.
Không, trình độ nịnh nọt này của ông ta so với các tiểu thái giám được học quy củ kia còn lộ liễu hơn nhiều.
Mẹ Hà quen biết Tiêu Trùng gần một năm, nhưng biểu hiện thành thật mấy ngày nay của Tiêu Trùng ở trước mặt Phó Vịnh Hạm quả thật đã làm đảo lộn nhận thức của mẹ Hà đối với Tiêu Trùng.
Bà có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Còn Phó Vịnh Hạm thì đã sớm tập thành thói quen.
Cô tùy ý đi qua, sau đó thật sự ngồi xuống ghế, ở dưới mái hiên hóng mát.
Vào giữa trưa, trong không khí không có một chút gió, thật sự oi bức.
Tiêu Trùng sợ Phó Vịnh Hạm không thoải mái, bèn kéo ổ điện của mình từ trong phòng ra ngoài, lại xách cái quạt điện lớn ra nhắm ngay Phó Vịnh Hạm thổi.
Phó Vịnh Hạm hơi hơi nhíu mày.
Tuy rằng mùa hè có quạt là chuyện tốt, nhưng cũng không có ai làm như vậy.
Nếu không cẩn thận sẽ bị cảm đó!
Phó Vịnh Hạm làm tổng quản Ngự Thiện Phòng vài chục năm, đạo lý dưỡng thân đã ăn nhập vào trong xương cốt, một chút việc làm không đúng cô đều có thể nhìn ra.
Lúc này Tiêu Trùng cũng nhận ra sắc mặt Phó Vịnh Hạm thay đổi, tóc mái bị gió thổi cho rối tung lên, lập tức phản ứng ngay, nhanh tay điều chỉnh quạt về lại số nhỏ, sau đó kéo quạt ra xa một chút, nhìn lại sắc mặt Phó Vịnh Hạm đã thay đổi về lại ban đầu, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại hình tượng Phó Vịnh Hạm trong lòng Tiêu Trùng kỳ thực chính là đại gia.
Không chỉ khẩu vị của mẹ Hà được Phó Vịnh Hạm chiều hư, mà đối với Tiêu Trùng người hay ăn ké cơm cũng không thể buông tha trù nghệ của Phó Vịnh Hạm.
Phó Vịnh Hạm nhìn Tiêu Trùng bận lên bận xuống, giật mình, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô nhìn Tiêu Trùng với ánh mắt ấm áp, nhìn đến nỗi trong thời tiết nóng bức này mà Tiêu Trùng cũng phải rùng mình.
"Chú Tiêu, bây giờ chú đang làm việc gì thế?" Phó Vịnh Hạm làm như không nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Tiêu Trùng, cười tủm tỉm hỏi.
Tiêu Trùng làm gì có công việc đúng đắn, bây giờ nguồn thu nhập chủ yếu của ông ta chính là mấy gian nhà cho thuê này mà thôi.
Điểm này, trong lòng mọi người ở đây đều rõ ràng, Phó Vịnh Hạm là biết rõ còn cố hỏi.
Tiêu Trùng trong lòng nói thầm, nhưng lại không dám không trả lời Phó Vịnh Hạm, chỉ đành gượng cười, nói: "Chú không có bản lĩnh gì, cũng không học vấn không nghề nghiệp, tuổi lại lớn, còn có thể tìm được công việc gì?"
Trên thế giới này, người giống Tiêu Trùng như vậy rất nhiều, nhưng không phải ai cũng hoàn toàn thất nghiệp.
Nếu thật sự không tìm được việc khác, không phải còn có thể đến công trường dọn gạch sao?
Rõ ràng chính là Tiêu Trùng không chịu được cực khổ, không muốn bị mệt mỏi cho nên thà rằng kiếm chút ít từ tiền thuê nhà để sịnh hoạt.
Phó Vịnh Hạm cũng không để ý việc trước kia Tiêu Trùng có thể chịu khổ được hay không, nhưng bây giờ cô đã có ý tưởng trong lòng, như vậy thì không thể chấp nhận được việc Tiêu Trùng về sau không thể chịu khổ.
"Chú Tiêu, có lẽ chú cũng biết, cháu và mẹ cháu đang định mở quán ăn, cửa hiệu cũng đã tìm xong." Phó Vịnh Hạm trực tiếp nói, "Mở quán ăn so với bán bánh bao màn thầu sẽ mệt hơn một chút, cháu định tìm thêm người để phụ giúp.
Nếu chú Tiêu bây giờ không có việc gì gấp, không biết chú có thể giúp một chút hay không? Về tiền công chú Tiêu có thể yên tâm, tuyệt đối sẽ không bạc đãi chú!"
Tiêu Trùng và mẹ Hà đồng thời há to miệng.
Để Tiêu Trùng tới phụ việc? Có phải nói giỡn hay không?
Người như ông ta, sao có thể làm việc?
Mẹ Hà nghe xong muốn phản đối, nhưng thấy ánh mắt con gái nhìn sang, bà ngừng một chút, vẫn là nhìn xem Tiêu Trùng trả lời như thế nào.
Tiêu Trùng cũng muốn phản đối.
Cuộc sống bây giờ của ông ta muốn bao nhiêu nhàn nhã liền có bấy nhiêu nhàn nhã, bản thân là lớn nhất, tự dưng tìm việc làm làm gì?
Tuy rằng ngày ngày trôi qua như vậy, nhưng đôi khi ngẫm lại thì cảm thấy không thú vị.
Nhưng đã trôi qua nhiều năm, Tiêu Trùng đã sớm tập thành thói quen.
Muốn ông ta đổi cách sống khác, ông ta cũng không có hứng thú cũng không có sức lực để thử.
Nếu lời này do người khác nói ra, Tiêu Trùng đã sớm không chút do dự từ chối.
Nhưng cố tình người nói lại là Phó Vịnh Hạm, trong lòng ông ta liền do dự.
"Mọi người...!thật sự thiếu người phụ giúp sao?" Tiêu Trùng cẩn thận hỏi lại.
Phó Vịnh Hạm kiên định gật đầu: "Đương nhiên thiếu người! Hơn nữa, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc cháu sẽ đi học trở lại, đến lúc đó cũng sẽ thiếu người.
Chú Tiêu dù sao cũng là người quen, chúng tôi sẽ không gạt chú.
Hơn nữa, sau này cháu và mẹ cháu tính toán sẽ mở quán ăn của chính mình, nên sẽ cần càng nhiều người hơn.
Nếu chú Tiêu nguyện ý giúp đỡ, chờ đến lúc mẹ con cháu mở cửa hàng, thì chú chính là quản lý!"
Cô không chút khách khí ném cho Tiêu Trùng một cái bánh lớn.
Tiêu Trùng không để ý việc có được làm quản lý hay không, thứ ông ta để ý chính là trù nghệ của Phó Vịnh Hạm.
Phó Vịnh Hạm bây giờ muốn mở quán ăn, sau này còn mở cửa tiệm, sẽ càng ngày càng có nhiều món ngon.
Hơn nữa, Phó Vịnh Hạm vừa nhìn liền không phải người đơn giản, tương lai nhất định sẽ phát đạt.
Hiện tại, nếu ông ta không đồng ý với việc này, chờ tương lai Phó Vịnh Hạm phát đạt, bản thân sao còn có cơ hội?
Thật sự muốn đi phụ giúp sao?
Tiêu Trùng tỏ vẻ rất rối rắm.
Phó Vịnh Hạm chậm rì rì nói: "Chú Tiêu, nếu chú chịu tới hỗ trợ, đến lúc đó có một số việc chuẩn bị nhất định là mẹ con cháu tự mình làm, chú Tiêu sẽ không cần lo.
Chỉ là quán của mẹ con cháu sẽ mở cả ngày, nói như thế nào cũng là mười mấy giờ, hơn nữa thời điểm khách đến nhiều sẽ không đủ người để dùng.
Cho nên việc để chú Tiêu làm cũng không tính là quá nhiều, phần lớn là làm việc lúc đông khách thôi.
Về phương diện tiền công, cháu có thể thay mẹ cháu làm chủ, tháng đầu sẽ trả chú Tiêu hai ngàn.
Mỗi ngày bao ba bữa cơm.
Nếu chú Tiêu làm tốt, đến lúc đó có thể tăng lương, tiền thưởng sẽ tùy tình huống, chú thấy như thế nào?"
Một tháng hai ngàn, tiền lương này thật sự không cao.
Điều làm Tiêu Trùng động tâm, là một ngày được bao ba bữa cơm kia.
Ông ta giãy giụa trong đầu nửa ngày, rốt cuộc vẫn đồng ý chuyện này: "Chú phụ giúp làm việc không thành vấn đề, nhưng mà chú phải nói trước, chú làm trước một tháng.
Nếu tháng sau chú đổi ý, mọi người cũng không thể miễn cưỡng chú!"
Tiêu Trùng thật sự sợ tiểu ma nữ Phó Vịnh Hạm này, cho dù có cùng Phó Vịnh Hạm nói trước điều kiện, nhưng mà trong giọng nói rõ ràng không đủ tự tin.
Phó Vịnh Hạm cũng sớm biết sẽ có điều kiện này, vẫn trực tiếp đồng ý, khiến Tiêu Trùng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, vẻ mặt cuối cùng cũng lộ ra vài phần nguyện ý.
Nhìn thần sắc trên mặt Tiêu Trùng, đáy mắt Phó Vịnh Hạm mơ hồ có ý cười, rồi trong chớp mắt không còn nữa.
Một tháng sau, Tiêu Trùng có thể thuận lợi thoát thân hay không, cũng không phải chuyện ông ta có thể quyết định!.