Edit: iam_linh
Beta: Sakichan
Mẹ Hà cứ như vậy trơ mắt nhìn Phó Vịnh Hạm tuyển xong nhân viên cho quán ăn ven đường của mình.
Lại còn là một người không đáng tin cậy!
Lòng bà nóng như lửa đốt lại không thể nói gì trước mặt Tiêu Trùng, chỉ có thể tự buồn bực trong lòng.
Thật vất vả ăn xong cơm trưa, mẹ Hà tay chân lanh lẹ thu dọn xong bát đĩa, lúc này mới lôi kéo Phó Vịnh Hạm về phòng trọ dưới tầng hầm ngầm nói chuyện.
"Hạm Hạm, Tiêu Trùng kia nhìn thì không sao, nhưng dù sao cũng là lưu manh.
Con tìm ông ta hỗ trợ buôn bán, ông ta có thể làm được sao?" Mẹ Hà nhíu mày nói, "Hơn nữa, chúng ta dù sao cũng chỉ mở quán ăn ven đường, có một mình mẹ là đủ rồi, con còn tìm thêm người tới làm việc phải trả lương, vậy không phải là thêm phiền sao?"
Tưởng tượng đến việc mỗi tháng phải trả cho Tiêu Trùng hai ngàn, lòng mẹ Hà như bị đau rỉ máu.
Trước kia, bà chỉ bán bánh bao màn thầu, nếu ngày đó buôn bán tốt cũng chỉ thu vào hai ba trăm đồng.
Vậy mà bây giờ, tương đương phải trả một phần ba số tiền cho người khác, nhất thời trong lòng bà thấy đau như bị cắt.
Phó Vịnh Hạm khuyên nhủ: "Mẹ à, việc tìm người này con đã cẩn thận suy nghĩ rồi.
Bán miến chua cay không giống với bán bánh bao màn thầu, còn phải chế biến cho khách nữa, không phải chỉ có cho đồ ăn vào túi rồi thu tiền là xong, một người căn bản là làm không xuể.
Thời điểm nghỉ hè con còn có thể hỗ trợ, nhưng đến lúc con đi học trở lại, một mình mẹ thì làm thế nào? Hơn nữa, chú Tiêu ngày thường tuy rằng có chút không đáng tin cậy, nhưng khoảng thời gian này không phải chú ấy đã thay đổi không ít sao? Chúng ta cũng phải cho chú ấy một cơ hội.
Chú ấy lại là đàn ông, có chú ấy theo cùng chúng ta, chúng ta bày quán ở bên ngoài cũng không sợ bị người ta bắt nạt."
Mở quán ven đường rốt cuộc vất vả bao nhiêu, Phó Vịnh Hạm cũng biết không ít.
Mẹ Hà cẩn thận suy nghĩ, lời con gái nói đúng là có lý.
"Chỉ là vấn đề tiền lương này..." Mẹ Hà đau lòng nhất vẫn là vấn đề này.
Phó Vịnh Hạm cười nói: "Mẹ, tiền lương con sẽ không nói bậy.
Mẹ cứ yên tâm đi, quán chúng ta nhất định sẽ kiếm được tiền, mướn người sẽ không lỗ.
Nếu đến lúc đó mẹ cảm thấy mướn người sẽ không có lời, chúng ta sẽ bàn lại, mẹ thấy có được không?"
Mẹ Hà bị thuyết phục rồi.
Nói đến cũng kỳ lạ, từ sau khi con gái xuất viện, tựa hồ càng ngày càng có chủ kiến.
Bên người xuất hiện một chút sự tình gì, đều dần dần biến thành Phó Vịnh Hạm xử lý.
Hiện tại, ngay cả chuyện lớn như mở quán ăn ven đường này, cũng là Phó Vịnh Hạm quyết định.
Mẹ Hà cũng dần dần có thói quen nghe con gái nói, con gái nói điều gì cũng cảm thấy có lý.
~~~{{{{~~~
Ngày hôm sau, Phó Vịnh Hạm cầm một ít tiền thật vất vả mới kiếm ra được từ mẹ Hà, đến trung tâm thương mại Hi Hòa ký hợp đồng cho thuê cùng Lâm Dư Ngang.
May mắn trong thời gian này, cô có ở trường học lặng lẽ luyện viết chữ, lại có thêm ký ức của nguyên chủ, dùng bút máy viết chữ cũng có thể nhìn được, cũng không đến nỗi xấu lắm.
Ký xong hợp đồng, hai người mỗi người cầm một bản.
Sự việc nhọc lòng mấy ngày nay đã được giải quyết, trong lòng Phó Vịnh Hạm nhẹ nhàng thở ra.
"Giám đốc Lâm, hợp tác vui vẻ." Phó Vịnh Hạm học lễ nghi người hiện đại, vươn tay về phía Lâm Dư Ngang.
Lâm Dư Ngang hôm nay ăn mặc rất chỉnh chu, tây trang cà vạt mọi thứ đều có, còn đặc biệt hợp quy cách, quả thật rất giống sẽ tham dự hội nghị, so sánh với ngày hôm qua chính là một trời một vực.
Thời điểm Phó Vịnh Hạm nhìn thấy cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Xem ra Lâm Dư Ngang cũng biết ngày hôm qua bản thân bị mất mặt ở trước mặt cô, hôm nay mới có thể ăn mặc chỉnh chu như thế, muốn tìm lại mặt mũi.
Chỉ tiếc, anh ta trịnh trọng như vậy, ngược lại có một chút uốn cong thành thẳng, làm người ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy tâm tư.
Lâm Dư Ngang vội vàng bắt tay cùng Phó Vịnh Hạm.
Lúc thu hồi tay, trong lòng Lâm Dư Ngang hiện lên một ý nghĩ, không nghĩ tới tay cô thoạt nhìn có chút khô ráp, nhưng sờ lại rất mềm.
Cũng không biết cô gái trẻ này, rốt cuộc có thể ở trong trung tâm thương mại của bọn họ lăn lộn như thế nào.
~~~{{{{~~~
Ký xong hợp đồng, Phó Vịnh Hạm đặt cọc trước ba tháng tiền thuê, về nhà ăn cơm xong liền cùng mẹ Hà và Tiêu Trùng cùng đến chợ đầu mối.
Phải bán miến chua cay, nguyên liệu tự nhiên ắt không thể thiếu.
Phó Vịnh Hạm cũng không định mua miến đã làm sẵn, mà tính toán mua bột khoai lang đỏ, sau đó tự mình làm sợi miến.
Chủ yếu là miến khoai lang đỏ làm sẵn trên thị trường cô đều không vừa ý, lúc ăn hương vị sẽ không quá tốt, nên mới có chủ ý như thế.
Rốt cuộc, cô bỏ nhiều công sức thuê cửa hiệu và người như thế, chính là muốn kiếm tiền, mà còn là kiếm số tiền lớn.
Nếu miến chua cay này hương vị không ngon, sao có thể kiếm được số tiền cô mong muốn?
Ngoại trừ mua bột khoai lang đỏ, Phó Vịnh Hạm còn mua không ít gia vị mới cùng mấy cái thùng lớn, chén đũa dùng một lần cũng mua không ít.
Mẹ Hà nhìn con gái chi nhiều tiền như thế, cảm giác đau lòng không cần phải nói.
Tiền mà bà tiết kiệm trong một năm này, trên cơ bản đều bị con gái tiêu hết rồi đó!
Chỉ là nhìn bộ dáng đã tính toán trước của Phó Vịnh Hạm, bà cũng thật sự không nói nên lời.
Thôi thôi, gần đây bởi vì tay nghề của con gái, bán bánh bao cũng kiếm lời không ít tiền.
Nếu lần này không thành công, thì xem như một bài học cho con gái.
Người trẻ tuổi mà, phải trải qua nhiều phen khó khăn, mới có thể thành công.
Sau khi ba người khiêng đồ đạc về, Phó Vịnh Hạm liền bắt đầu làm miến.
Kỳ thật hiện tại có máy móc dùng để làm miến, nhưng dùng máy làm miến sẽ khiến hương vị kém đi nhiều so với làm thủ công.
Tuy rằng rất nhiều người khi ăn sẽ không nhận ra sự khác nhau nhưng Phó Vịnh Hạm lại là người muốn cái tốt phải xuất sắc hơn, lại có lòng muốn tích tiểu thành đại, tự nhiên không bỏ qua việc này.
Cô nhờ mẹ Hà nấu mấy xô nước lớn dự phòng, từ lúc nước sôi đến lúc để nguội đến nhiệt độ thích hợp, sẽ đổ bột khoai lang đã chuẩn bị tốt vào.
Thuận tay lấy nước rửa sạch chày gỗ, Phó Vịnh Hạm cầm chày gỗ trộn đều hỗn hợp trong thùng lên.
Mẹ Hà cùng Tiêu Trùng ở một bên xem đến kinh hồn táng đảm.
Chủ yếu là bởi vì thùng cùng chày gỗ đều quá lớn, thân thể Phó Vịnh Hạm lại nhỏ xinh.
Cô mân mê như vậy, thoạt nhìn giống như đứa nhỏ đang chơi bùn.
Thùng lớn kia so với eo Phó Vịnh Hạm còn lớn hơn một vòng, chày gỗ còn to hơn cánh tay trẻ nhỏ, dựng đứng lên gần bằng so với Phó Vịnh Hạm.
Mẹ Hà nhìn một mình Phó Vịnh Hạm khiêng túi bột khoai lang đổ bột từ từ vào thùng, còn bị con gái có sức lực lớn làm sửng sốt, hiện tại lại thấy Phó Vịnh Hạm đem một thùng bột khoai lang đỏ khuấy nhẹ nhàng, càng cảm thấy con gái không phải mạnh mẽ, mà là lực sĩ đi?!
Tiêu Trùng so với mẹ Hà còn khiếp sợ hơn.
Ông ta cảm thấy so với tưởng tượng của mình, Phó Vịnh Hạm còn lợi hại hơn!
Bị một người lợi hại như vậy bắt đi mở quán ven đường, cũng không biết mình gặp may mắn hay xui xẻo.
Mẹ Hà trong lòng muốn giúp đỡ: "Hạm Hạm, con nói với mẹ miến này làm như thế nào, để mẹ làm là được, con đi nghỉ ngơi một lát đi."
Saki: định đăng 2 chap mà chap sau có đoạn làm miến khó quá nên mình sẽ cố beta up sau nhé QAQ.