Nữ Nhân Bất Phôi


"Tuyết Nhi, đã lâu không gặp." Một cô gái nhiệt tình ôm lấy Đông Phương Thấm Tuyết.
"Tỷ tỷ, tại sao chị ở đây?" Đông Phương Thấm Tuyết mặc cho cô gái kia ôm lấy. Đông Phương Tình, là chị họ của Đông Phương Thấm Tuyết, là tiếp viên hàng không, thích bay đến chỗ này chỗ nọ, tư tưởng không ổn định, từ nhỏ liền nói mình người Digan chuyển kiếp. Là người xem tự do là quan trọng nhất, cùng tên của nàng giống nhau là ưa thích khắp nơi lưu tình, điển hình là không loại người không thích kết hôn, người yêu trên khắp thế giới rất nhiều, nói yêu thì có, nhưng là không nói tới kết hôn.
"Có nhớ chị không?" Đông Phương Tình hôn Đông Phương Thấm Tuyết một nụ hôn thật nhiệt tình, cô hàng năm đều đi khắp thế giới, tác phong hành động đều rất phóng khoáng.
"Bên tỷ tỷ rất nhiều người, vẫn còn nhớ em sao?" Đông Phương Tình cùng Đông Phương Thấm Tuyết từ nhỏ tình cảm luôn rất tốt, kỳ thật, khi còn nhỏ, Đông Phương Thấm Tuyết thiếu chút nữa phát sinh nhiều hơn tình yêu tỷ muội, bất quá liền sớm biết bản chất người này là không an phận, Đông Phương Tình rất dễ dàng yêu người, nhưng lại không lâu dài.
"Tuyết Nhi mới trước đây thường bám dính chị, bây giờ càng lớn càng không đáng yêu." Đông Phương Tình cười nói, Đông Phương Tình cười rộ lên thực xinh đẹp, Đông Phương Tình xinh đẹp tuy không bằng Diệp Tuyền Vũ, nhưng là thật có mị lực của riêng mình.
"Lúc còn nhỏ, ai mới là người dính lấy ai đây, tỷ tỷ định ở đây bao lâu mới rời đi?" Đông Phương Thấm Tuyết ôn nhu cười hỏi.
"Ngày mai có chuyến bay sáng, đợi chị chút, chị nhận điện thoại một chốc..." Đông Phương Tình tiếp điện thoại, Đông Phương Thấm Tuyết khẽ cười, tỷ tỷ vĩnh viễn không có thời gian rỗi, một đại đội người luôn chờ chị ấy sủng hạnh.
"Thiếu chút nữa quên Joho ngày hôm nay hẹn chị, lần sau sẽ tìm Tuyết Nhi ăn cơm, nhớ những món do Tuyết Nhi nấu quá..." Đông Phương Tình vẻ mặt tiếc nuối nói.
"Tốt, luôn hoan nghênh mọi lúc." Đông Phương Thấm Tuyết như trước nhu thuận nói, cô biết, không biết phải chờ tới khi nào mới có thể tiếp tục gặp được tỷ tỷ.
"Tuyết Nhi là tuyệt nhất." Đông Phương Tình lại ôm Đông Phương Thấm Tuyết, tiếp tục hôn vào má Đông Phương Thấm Tuyết, sau đó nhanh chóng đi vào chiếc xe ferrari màu vàng, Đông Phương Thấm Tuyết cũng sớm đã quen Đông Phương Tình tới nhanh rồi rời đi cũng nhanh, giống như gió, vĩnh viễn không cố định.
Lam Vận từ trên ban công chứng kiến Đông Phương Thấm Tuyết bị một cô gái thoạt nhìn lại là hư hỏng cùng xinh đẹp thân mật ôm hôn, Đông Phương chẳng những không phản kháng, lại còn cười đến vui vẻ như vậy, Lam Vận ánh mắt ai oán cơ hồ như muốn xuyên thẳng vào lưng của cô gái hư hỏng kia, ngón tay không tự chủ mà xe nát bồn hoa Diệp Tử của Diệp Tuyền Vũ, cô căn bản là không hề hay biết mình như đã muốn phá lụi cái bồn hoa nhỏ đáng thương kia.
Đông Phương nụ cười như ánh mặt trời, Lam Vận cơ hồ cho tới bây giờ chưa thấy qua, Lam Vận cảm thấy khủng hoảng một cảm giác chưa từng có trước đây. Cô gái xinh đẹp hư hỏng luôn là kiểu cô ghét nhất, nhưng ngược lại là loại hình Đông Phương thích nhất. Chính là cô gái hư hỏng bao giờ cũng gây thương tâm cho người khác, hơn nữa cô gái kìa vừa nhìn là biết người không an phận, vừa nhìn liền biết là loại người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cô không thể để cho cô gái hư hỏng tiếp tục làm tổn thương Đông Phương, cô cho rằng phải nên làm cho Thấm Tuyết hiểu được, cần rời xa những cô gái hư hỏng...
Lam Vận hoàn toàn không biết, cái lý do đường hoàng của mình, thì ghen tị là thành phần chiếm đa số, xem ra động vật thân mềm đã bị kích động đến mức nhất định.
Cô gái kia rất nhanh rời đi, Đông Phương vừa mới lên tầng, Lam Vận nhanh chóng mở cửa, chắn ngang lúc Đông Phương Thấm Tuyết chuẩn bị vào cửa.
Đông Phương Thấm Tuyết có chút bất ngờ nhìn vào Lam Vận, Lam Vận ánh mắt nhìn mình, so với lúc sáng càng thêm ai oán, ai oán đến giống như một con cún bị vứt bỏ, có chút đáng yêu, nhưng là Đông Phương Thấm Tuyết mặt vẫn như cũ không có gì thay đổi mở cửa nhà ra, hoàn toàn không để ý tới Lam Vận với ánh mắt vô cùng ai oán kia.
"Đông Phương!" Lam Vận gọi lại Đông Phương Thấm Tuyết chuẩn bị vào cửa.
"Uh?" Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi nhíu mày nhìn Lam Vận, ngữ khí rất lãnh đạm chờ đợi Lam Vận nói tiếp.
"Đông Phương, tớ thích cậu!" Lam Vận cố lấy dũng khí hướng Đông Phương Thấm Tuyết kiên định nói.
"Tôi đã sớm biết, cậu không còn chuyện khác sao?" Đông Phương Thấm Tuyết biểu tình vẫn còn rất không chút để ý, nhưng là đáy mắt đã có ý cười không dễ dàng phát giác.
"Vừa rồi cô gái kia cũng là hư hỏng, Đông Phương cho dù không thích tớ, cũng đừng thích cô gái hư hỏng được không? Tớ không muốn sau này Đông Phương phải đau khổ, cô gái hư hỏng luôn là người hay làm tổn thương người khác..." Lam Vận thân không tự kìm hãm được bắt lấy tay Đông Phương Thấm Tuyết nghiêm túc nói, Lam Vận cũng hi vọng Đông Phương Thấm Tuyết có thể tìm một người yêu không thể làm cho cậu ấy đau khổ.
Đông Phương Thấm Tuyết như trước sắc mặt không đổi, làm Lam Vẫn không rõ Đông Phương Thấm Tuyết rốt cuộc đang suy nghĩ gì, Lam Vận có chút thấp thỏm bất an.
Đông Phương Thấm Tuyết biết Lam Vận xem người vẫn là thực chuẩn, liếc mắt một cái liền nhìn thấu bản chất tỷ tỷ, bất quá Lam Vận tựa hồ như muốn nửa đường bỏ cuộc, cô một chút cũng không thích Lam Vận nhát gan như thế, nhát gan đến làm cho Đông Phương Thấm Tuyết có chút không vui.
"Chúng ta chỉ là bạn học, tựa hồ không có quan hệ đặc biệt gì, cho nên không nhọc đến bạn học Lam lo lắng, bạn học Lam nếu không có chuyện gì, thì tôi vào nhà." Đông Phương Thấm Tuyết hướng Lam Vận khẽ cười nói, sau đó chuẩn bị đóng cửa, khiến cho ngươi khó chịu, xem ngươi có thể chịu tới lúc nào!
Lam Vận tâm như bị đâm đau, đã muốn đau đến không thể nào đau hơn được nữa, nếu chỉ là bạn học, vậy thì sao trước kia lại cho mình hy vọng, cho mình hi vọng rồi, hiện tại lại dễ dàng thu hồi như thế, rõ ràng biết mình là khát vọng cùng mẫn cảm như vậy! Chỉ là quan hệ bạn học sao? Lam Vận bản năng có chút phẫn nộ, cô chán ghét Đông Phương nói các cô chỉ có quan hệ bạn học, vậy phải làm như thế nào, cô mới có thể biến thành quan hệ đặc biệt, nếu nói như vậy, cô không ngại tạo ra cái quan hệ đặc biệt!
Lam Vận bị Đông Phương Thấm Tuyết trái một câu, phải một câu nói là quan hệ bạn học làm cô tức giận, cô đột nhiên đè lại Đông Phương Thấm Tuyết cho đến khi đóng cửa, ngay lúc Đông Phương Thấm Tuyết kinh ngạc thất thần giây lát, Lam Vận dùng thân thể của chính mình ép chặt Đông Phương Thấm Tuyết, đem Đông Phương Thấm Tuyết áp đến phần tường cạnh cửa, cúi đầu hôn mạnh lên môi Đông Phương Thấm Tuyết.
Một Lam Vận khí thế bức người như vậy, làm cho Đông Phương Thấm Tuyết có chút bỡ ngỡ, thô lỗ, phẫn nộ mang theo một tia khí phách, làm Đông Phương Thấm Tuyết có chút phản ứng không kịp.
Lam Vận hôn bắt đầu có chút bá đạo, Đông Phương Thấm Tuyết tựa hồ cảm giác được ngọn lửa tình kia như bừng lớn, nóng bỏng đến nỗi giống như làm phỏng chính mình, làm Đông Phương Thấm Tuyết quên giãy dụa, để Lam Vận tự ý tùy tiện. Lam Vận giờ phút này hoàn toàn không còn lý trí, chỉ là muốn trên người Đông Phương Thấm Tuyết lưu lại dấu hiệu của mình, đây là cách tạo ra quan hệ đặc biệt.
Có thể làm cho một người lý trí như Lam Vận giờ phút này hoàn toàn mất đi, giống như một con dã thú, dùng hành động áp chế lý trí, đây là trước nay chưa có, nguyên lai động vật thân mềm bị bức cho nóng nảy, cũng có thể biến thành dã thú, Đông Phương Thấm Tuyết nghĩ thầm, rốt cục cũng trở nên có tính công kích.
Lam Vận đầu lưỡi rất nhanh cạy mở môi Đông Phương Thấm Tuyết, đói khát hút lấy chất mật mình đã thèm khát bấy lâu, kia ngọt đến làm cho Lam Vận cảm thấy được loại này là ăn không ngán còn làm cho mình cảm thấy đói khát hơn, lưỡi của cô gắt gao tìm kiếm, truy đuổi quấn lấy lưỡi Đông Phương Thấm Tuyết, ngoan cố quấn lấy làm cho Đông Phương Thấm Tuyết dần dần mềm hoá xuống, bắt đầu chậm rãi đáp lại nụ hôn của Lam Vận, cảm giác được đối phương đáp lại, nụ hôn của Lam Vận dần dần ôn nhu xuống, dần dần làm cho đối phương có cơ hội phản kích lại.
Thực là cô gái yếu nhược, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là Đông Phương Thấm Tuyết không khỏi làm nụ hôn sâu thêm, cảm giác cùng Lam Vận hôn môi, mùi vị lại thần kỳ tốt, Đông Phương Thấm Tuyết giờ phút này không thể không thừa nhận, cô đối với động vật thân mềm này là có chút động tâm, cho nên mới phải luôn luôn muốn đi đâm chọt cổ, bức bách cổ, sau đó từng chút từng chút trở nên thích cổ.
Không biết hai người hôn bao lâu, nhưng là đến lúc không thở được, Lam Vận mới lưu luyến rời môi Đông Phương Thấm Tuyết ra, như hoa lan một nửa hương thơm, như vậy say lòng người.
Lam Vận nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết nhiễm tình, khuôn mặt có chút dục vọng, ánh mắt trở nên có chút mê ly, như điện một loại, làm tâm hơi hơi run rẩy, cơ hồ lại muốn hôn lên đôi môi vô cùng hấp dẫn kia của Đông Phương Thấm Tuyết. Đông Phương không cự tuyệt nụ hôn của mình, nghĩ đến đây, Lam Vận tâm tình hưng phấn đến không kềm chế được, cô đưa tay ôm lấy eo Đông Phương Thấm Tuyết eo, sau đó đem Đông Phương Thấm Tuyết kéo vào trong lòng mình.
"Ai cho phép cậu hôn tôi?" Đông Phương Thấm Tuyết dúi đầu vào cổ Lam Vận, mặc dù là ngữ khí chất vấn, nhưng lại mang theo hương vị hờn dỗi.
"..." Nhớ tới hành động vừa rồi, mặt Lam Vận bắt đầu nóng lên, lý trí lập tức đều thu hồi, nhưng là cô như trước không buông ra tay khỏi eo Đông Phương Thấm Tuyết, chỉ cần Đông Phương không đẩy mình ra, mình là có thể tiếp tục ôm Đông Phương trong lòng, được rồi, Lam Vận thừa nhận mình giờ phút này mình là làm chuyện xấu.
Đông Phương Thấm Tuyết biết rõ Lam Vận hiện tại xấu hổ, nhưng cũng không buông tha tiếp tục ép hỏi Lam Vận.
"Ai cho phép cậu hôn tôi?" Đông Phương Thấm Tuyết khẽ ngẩng đầu, đem khí thổi vào vành tai đã vốn ửng đỏ của Lam Vận, Lam Vận mẫn cảm cảm giác được Đông Phương Thấm Tuyết dùng hơi thở như hoa lan hà khí vào, vành tai truyền đến một cảm giác có chút mê muội, làm thân thể nàng hơi hơi run lên.
"Tớ nghĩ... Đông Phương... Không ghét... tớ hôn..." Lam Vận xấu hổ đỏ mặt, sau đó ngập ngừng ấp úng nói, cùng cái người vừa rồi mạnh mẽ cưỡng hôn người khác kia, như hai người khác nhau.
"Tôi không ghét, nhưng cùng cái chuyện cậu hôn tôi hoàn toàn là hai chuyện khác nhau." Đông Phương Thấm Tuyết tiếp tục thúc ép nói, đã muốn làm cho Lam Vận cảm giác mình một nửa là chuyện sai động trời, bắt đầu có chút cuống lên. Đông Phương Thấm Tuyết tuyệt đối là người xấu, khi dễ động vật thân mềm là người xấu.
"Nhưng là... Tớ không muốn xin lỗi..." Lam Vận yếu ớt nói, sau đó thanh âm càng ngày càng nhỏ, vì cái gì là cô làm nhưng lại cảm giác là Đông Phương đang khi dễ mình đây, rõ ràng vừa rồi mình mới là người trở thành Đăng Đồ Tử.
Đông Phương Thấm Tuyết nghe vậy, không khỏi nở nụ cười, vừa rồi cái người khí thế cưỡng hôn đã chạy đi đâu rồi? Bất quá, tổng thể Đông Phương Thấm Tuyết tâm tình coi như không tệ, trải qua mấy ngày không hiểu sao buồn bực, làm cho động vật thân mềm lột xác có chút không dễ, sau này cứ tiếp tục trêu đùa, đem động vật thân mềm bức nóng nảy, thật sự rụt về lại liền không dễ làm.
"Ăn cơm không?" Đông Phương Thấm Tuyết sờ soạng dưới mặt Lam Vận, nhìn vào mắt Lam Vận, ôn nhu hỏi, giờ phút này Đông Phương Thấm Tuyết ở trong mắt Lam Vận so với thánh mẫu còn tỏa hào quang nhiều hơn.
Lam Vận mới nhớ lại, mình cả ngày hôm nay cơ hồ đều chưa ăn uống gì, Lam Vận gật đầu trả lời, lúc này Đông Phương thật tốt, lại ôn nhu lại săn sóc, không giống sẽ luôn luôn bức ép lên mình.
"Hiện tại buông tôi ra, tôi nấu cơm cho cậu ăn." Đông Phương Thấm Tuyết hướng cái người như trước đang ôm chặt mình quan tâm nói, cô kỳ thật có chút thích cảm giác bị Lam Vận ôm, bất quá trước tiên phải cho động vật thân mềm này ăn no, đây thật mảnh mai.
Nghe đến đó, Lam Vận mới phát hiện tay mình thật vẫn đang gắt gao ôm lấy Đông Phương Thấm Tuyết, mặt lại đỏ lên một chút, mới không đành buông tay ra, Đông Phương vừa rời khỏi lòng mình, Lam Vận cảm thấy một chút cảm giác mất mát, nếu có thể luôn luôn ôm thì tốt rồi, cô luyến tiếc mùi hoa lan.
"Chưa thấy ai dễ đỏ mặt như cậu." Đông Phương Thấm Tuyết cười Lam Vận, Lam Vận như trước mặt đỏ, cô không biết vì cái gì đối với Đông Phương tổng hội khắc chế không được đỏ mặt.
"Cậu ra phòng khách chờ một chút, có lẽ nữa giờ là xong." Đông Phương Thấm Tuyết nói xong, liền vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn, cô nghĩ tới Lam Vận kia chỉ là động vật thân mềm thế nhưng cũng đã học được cách cưỡng hôn người khác, liền hơi hơi mỉm cười.
Lam Vận ngồi ở ghế salon trong phòng khách vẫn ngây ngô cười, hồi tưởng nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, mặt liền hơi nóng lên, Đông Phương không giận mình, Đông Phương hẳn là có chút thích mình, Lam Vận càng muốn, nụ cười trên mặt lại càng ngây ngốc.
Nhưng là Lam Vận rất nhanh nhớ tới cô gái hư hỏng xinh đẹp kia, Lam Vận rất rõ ràng, địch nhân lớn nhất của cô chính là những cô gại thoạt nhìn xinh đẹp nhưng hư hỏng, nghĩ đến đây, Lam Vận miệng liền xụ xuống, mang theo một tia ủy khuất, nếu là bị Đông Phương Thấm Tuyết thấy được, lại nhất định sẽ cảm thấy Lam Vận đáng yêu cực kỳ.
Lam Vận thật hy vọng có một đạo phù, có thể đem những loại cô gái hư hỏng đều chắn ngoài cửa, hiển nhiên Lam Vận đem những người hư hỏng giống Đan Vân Sơ đều cho thành yêu nữ. Đông Phương là của mình, không cho phép ai có thể cướp đoạt, Lam Vận âm thầm kiên định nghĩ đến, cô không phát hiện mình cũng là rất nhiều lòng chiếm hữu.

Con người là loài động vật rất quái lạ, trong lúc tuyệt vọng, chỉ cần cấp cho một ít liền thỏa mãn, nhưng là một khi có hy vọng, thì lòng tham càng lúc càng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui