"Thật sự phải uống sao?" Nhìn chén máu trong tay, Mạnh Hiểu Dư chưa hết hy vọng hỏi.
Nam Cung Vân Hạm hết nói, chỉ gật đầu với nàng, thầm nghĩ: "Tiểu Dư nhi thật là, đã đến bước này rồi còn do dự làm gì? Chẳng lẽ mình chưa nói cho nàng rằng máu này một khi lấy ra phải lập tức uống mới có được hiệu quả tốt nhất sao? Nếu kéo dài thì hiệu quả không những không tốt như ban đầu còn tăng thêm vị tanh khó uống." Nghĩ vậy, Nam Cung Vân Hạm quyết định nói lại với Mạnh Hiểu Dư, miễn cho nàng lãng phí máu Xích Nguyệt.
"Tiểu Dư nhi, máu này phải dùng khi vừa lấy ra thì hiệu quả mới tốt nhất, nếu chờ độ ấm trong máu lạnh đi, hiệu quả chẳng những không tốt như trước còn có vị tanh khó uống!" Nam Cung Vân Hạm uy hiếp nói.
"Sao? Tại sao lại vậy!" Kinh hô xong Mạnh Hiểu Dư đang do dự lập tức cầm chén uống hết.
Theo máu vào miệng, một mùi tanh khó ngửi lập tức tràn ra, Mạnh Hiểu Dư nhịn xuống cảm giác muốn phun, nhăn mày nuốt xuống.
"A! Khó uống quá!" Uống xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức oán giận.
Một lát sau nàng bỗng ngừng oán giận vì thân thể đột nhiên nóng như lửa đốt, rất khó chịu: "Vân Hạm tỷ tỷ, người ta nóng quá, khó chịu quá!" Lúc này cả người Mạnh Hiểu Dư nóng bức khó nhịn, nàng kéo y phục của mình nói.
"Tiểu Dư nhi" Nhìn thấy sắc mặt Mạnh Hiểu Dư cùng với da thịt đỏ ửng khi Mạnh Hiểu Dư kéo y phục ra khiến Nam Cung Vân Hạm thoáng kinh ngạc, nhanh chóng lấy kim châm thon dài đâm vào các đại huyệt của nàng.
"Tiểu Dư nhi, vứt bỏ tạp niệm, tĩnh khí ngưng thần, vận công điều tức, dẫn chân khí vào các kinh mạch." Nam Cung Vân Hạm vừa giúp Mạnh Hiểu Dư vừa nói.
Mạnh Hiểu Dư nghe vậy, gật đầu, khoanh chân, vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu tập trung tinh thần vận chuyển chân khí trong người đến các nơi trong kinh mạch.
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bắt đầu đả tọa điều tức, Nam Cung Vân Hạm dừng lại, sau đó lẳng lặng ngồi trên đất, chuyên tâm nhìn Mạnh Hiểu Dư đang đả tọa.
Nàng không dám đi xa, vì nàng sợ nếu xảy ra sự cố nàng vẫn có thể giúp nàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã hai canh giờ.
Mạnh Hiểu Dư chậm rãi mở mắt, lúc này, gương mặt và thân thể đã không còn màu đỏ bất thường nữa, nàng hoạt động thân thể đã ngồi suốt hai canh giờ.
"Tiểu Dư nhi, ngươi thấy thế nào? Cảm giác nóng rực trong cơ thể đã biến mất rồi sao?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư mở mắt, hoạt động bả vai, Nam Cung Vân Hạm lập tức hỏi, nàng rất lo lắng Mạnh Hiểu Dư xảy ra chuyện.
Mạnh Hiểu Dư nghe vậy, nhìn Nam Cung Vân Hạm nói: "Ân, đã không còn cảm giác nóng bức nữa, hơn nữa...." Nói đến đây, Mạnh Hiểu Dư tạm dừng một chút, nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm có chút lo lắng, cười khẽ nói: "Hơn nữa hiện tại ta cảm thấy rất tốt, quả thật có thể nói là tinh thần không thể nào tốt hơn!" Mạnh Hiểu Dư nắm chặt tay.
Nghe vậy, Nam Cung Vân Hạm nhẹ thở ra, sau đó lại hỏi: "Vậy ngươi có cảm thấy công lực của mình tăng lên không?"
"Ân." Mạnh Hiểu Dư gật đầu, sau đó nói: "Tuy rằng không rõ ràng nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được nó mạnh hơn một chút, nhưng......" Nói rồi, mặt Mạnh Hiểu Dư nhăn lại, nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm lo lắng mới nói: "Nhưng vị trong miệng thật quá khó chịu!"
Nghe vậy lại thấy nhìn nàng nhăn mặt, Nam Cung Vân Hạm cười lắc đầu, sau đó xoay người đi đến giá đựng dược không xa, lấy một lọ sứ màu trắng nhỏ, mở ra, lấy một viên màu trắng cho vào miệng Mạnh Hiểu Dư, sau đó hỏi: "Thế nào? Tốt hơn chút nào không?"
Khi Mạnh Hiểu Dư bị nàng nhét vào miệng, kinh ngạc một chút, sau đó mở to mắt, vui vẻ nói: "Ngọt ngọt lành lạnh rất giống kẹo bạc hà!" Nhờ viên bạc hà kia xua tan vị tanh của máu khiến Mạnh Hiểu Dư cười cong mắt.
Nhìn nàng cười vui vẻ, Nam Cung Vân Hạm cũng cười.
Biết vật nhỏ sẽ oán giận vị tanh của xà huyết cho nên nàng đã luyện một lọ "tỉnh thần đan", không ngờ hiệu quả rất tốt.
---------------------------
"Cái gì? Đi Tuyệt Tâm Đáy Vực? Tỷ tỷ, tỷ chắc chắn tin tức này không sai? Sao Dư nhi có thể đến nơi đó? Hơn nữa đường vào Tuyệt Tâm Đáy Vực rất hung hiểm, sao nàng lại đi đến đó?" Trong một gian phòng của khách điếm nào đó, giọng Hàn Như Sương hơi kích động hỏi Hàn Như Băng
"Ân, hẳn không sai, tin tức từ Phi Tin Các truyền đến nói, từng có người nhìn thấy tiểu gia hỏa cùng một nữ tử áo vàng ở trấn nhỏ, còn ở trấn mua đồ, theo lão bản tiệm y phục miêu tả, một người trong đó chắc chắn là tiểu gia hỏa mà nữ tử còn lại tám chín phần là Tuyệt Tâm Y Tiên đại danh đỉnh đỉnh Nam Cung Vân Hạm.
Còn có lúc ấy có vài người nói các nàng đi về phía Tuyệt Tâm Nhai." Hàn Như Băng nhàn nhạt nói, khóe môi tươi cười mị hoặc, nếu lúc này Mạnh Hiểu Dư ở đây, khẳng định sẽ bị nụ cười của nàng làm cho mềm chân, vì mỗi khi Hàn Như Băng cười như vậy thì sẽ có người gặp xui xẻo, đặc biệt là Mạnh Hiểu Dư, mỗi lần đều bị Hàn Như Băng chỉnh thảm.
"Vậy tỷ tỷ, chúng ta làm sao đi tìm Dư nhi? Chúng ta vốn không biết đường vào Tuyệt Tâm Đáy Vực." Hàn Như Sương nói đến đây, nắm chặt tay lại.
Vì biết Dư nhi đến Tuyệt Tâm Đáy Vực nên các nàng đã phái người điều tra cách vào.
Nhìn muội muội không cam lòng, Hàn Như Băng cười nhẹ, sau đó nói: "Sương nhi, muội đi sắp xếp đi! Hiện tại chúng ta chạy đến Tuyệt Tâm Nhai, nếu không có gì bất ngờ, trong vòng mười lăm ngày có thể đến."
"Nhưng tỷ tỷ......" Hàn Như Sương rất muốn nói, nếu các nàng không biết cách vào Tuyệt Tâm Đáy Vực thì dù các nàng có đến Tuyệt Tâm Nhai cũng không thể tìm được Dư nhi.
Nhưng khi vừa lên tiếng đã bị Hàn Như Băng ngắt lời.
"Sương nhi đừng lo, ta đã sớm nhờ Phi Tin Các tra giúp chúng ta cách vào rồi, cho nên nếu trong dự tính của ta, với thực lực của Phi Tin Các thì khi chúng ta đến đó đã có thể biết được đường vào." Nói rồi Hàn Như Băng xoay người rời khỏi phòng muội muội, về phòng mình bắt đầu thu xếp hành lý, vừa thu xếp vừa nghĩ: "Tiểu gia hỏa, vì tìm ngươi, ta và muội muội đã ăn không ít khổ! Đến lúc đó ngươi nên bồi thường cho chúng ta thế nào đây? Có phải ta nên "giáo huấn" ngươi thật tốt một chút không? Để ngươi về sau không dám tùy tiện bỏ ta cùng muội muội rồi chạy loạn khắp nơi."
Nghe tỷ tỷ nói vậy, lại nhìn tỷ tỷ rời đi, Hàn Như Sương cười, xoay người cũng bắt đầu thu xếp hành lý: "Dư nhi, ta rất nhớ ngươi! Lần này tìm được ngươi rồi ta sẽ không bao giờ để ngươi rời đi!"
---------------------------
Tu La điện, một nữ tử yêu mị nói với một mỹ nữ uể oải trên giường: "Ai nha, ta nói này Dạ, rốt cuộc ngươi còn muốn giữ dáng vẻ đau khổ muốn chết này đến bao lâu? Đường đường là điện chủ Tu La điện, Ma giáo giáo chủ thần bí nhất giang hồ còn khiến người khác nghe thấy đã biến sắc, vậy mà ngươi vì một đứa nhỏ mà biến thành dáng vẻ không muốn sống này, ngươi không thấy có lỗi với người của Tu La điện, có lỗi với mẫu thân của ta người đã nuôi ngươi lớn sao? Ngươi không cảm thấy có lỗi với điện chủ tiền nhiệm của Tu La điện cũng tức là mẫu thân ngươi người đã ký thác kỳ vọng mong tương lai ngươi có thể thống nhất giang hồ sao? Còn có còn có nữa! Ta đã nói với ngươi hàng trăm lần rồi, đứa nhỏ kia chỉ rất giống tiểu Vũ thôi mà không phải tiểu Vũ trong lòng ngươi! Sao ngươi lại không nghe? Tiểu Vũ thật sự đã sớm....!đã sớm chết rồi! Hơn nữa dù nàng không chết, nàng cũng không thể nhỏ như vậy! Đừng quên, tiểu Vũ còn lớn hơn chúng ta hai ba tuổi! Sao có thể là đứa nhỏ kia?" Yên Như Mị đi đến đi lui trước giường Dạ Vô Song, vừa lớn tiếng lải nhải.
Nhưng Dạ Vô Song nằm trên giường mí mắt cũng lười mở, không để tâm Yên Như Mị đã nói đến miệng khô lưỡi đắng, mấy tháng gần đây, mỗi ngày nàng đều nghe thấy Yên Như Mị lải nhải những lời này, sớm đã quen rồi nhưng vẫn uể oải nằm trên giường, thầm nghĩ: "Hiểu Dư rốt cuộc đã chạy đi đâu? Sao cả người của Tu La điện cũng không tìm thấy, sẽ không phải xảy ra chuyện chứ" Nghĩ vậy, Dạ Vô Song cau mày, sau đó tự an ủi mình: "Sẽ không, nếu thật sự xảy ra chuyện, với năng lực của Tu La điện nhất định có thể tra được, tuyệt đối sẽ không có đầu mối như bây giờ, hơn nữa hai vị cung chủ Triều Khuyết Cung kia cũng sẽ không nhàn nhã dừng chân ngắm cảnh khắp nơi.
(Trong mắt Dạ Vô Song, tỷ muội Hàn Như Băng lắc lư khắp nơi không phải vì tìm kiếm Mạnh Hiểm Dư mà là đang dừng chân ngắm cảnh! Tuy rằng Dạ Vô Song đã phái người tra nhưng cao thủ đứng đầu Tu La điện theo dõi hai người thấy võ công các nàng không yếu hơn nữa tính cảnh giác lại cao, cho nên không dám theo sát vì vậy tin tức truyền đến Dạ Vô Song là hai tỷ muội Hàn Như Băng đang dừng chân ngắm cảnh khắp nơi!).