Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Sóng ngầm, ngọt ngào

Mặc dù Thượng Quan Triệt không có nghe được đoạn đối thoại của Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng xa xa thấy Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cười rực rỡ như vậy, hắn không tự chủ nắm thật chặt hai tay.

Thẩm Thiển Mạch là nữ tử đầu tiên khiến hắn động lòng, nhưng lại bị Tư Đồ Cảnh Diễn đoạt đi. Chờ hắn làm Hoàng đế, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Tư Đồ Cảnh Diễn.

Vì chuyện của Thẩm Thiển Mạch mà hắn đã đắc tội với Diêu Sơn, hiện tại lại không thể thỉnh Thượng Quan Hạo ban hôn, bây giờ phải làm sao mới tốt đây.

Thượng Quan Triệt dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía mẫu hậu của hắn, Diêu Tuyết Không. Hiện tại chỉ cần Diêu Tuyết Không ra mặt hòa hoãn, thì Thượng Quan Hạo sẽ đồng ý ban hôn cho hắn với Diêu Nhược Thấm. Như vậy mới có thể hóa giải thế cục bây giờ.

"Hoàng thượng, nếu Tam tiểu thư của Tướng phủ đã hứa gả cho hoàng đế Thiên Mạc, vậy thần thiếp cũng muốn vì Triệt nhi thỉnh cầu một mối hôn sự." Sau khi Diêu Tuyết Không nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Triệt, thì ung dung hành lễ với Thượng Quan Hạo nói.

Việc đem Thẩm Thiển Mạch ban hôn cho Tư Đồ Cảnh Diễn, làm Thượng Quan Hạo cảm thấy thật có lỗi với Thượng Quan Triệt, nếu Diêu Tuyết Không đã nói muốn xin một mối hôn sự nữa, tất nhiên là hắn sẽ rất vui khi việc thành, nên cũng cười hỏi, "Hoàng hậu đã có người nào vừa ý rồi sao?"

"Chất nữ Diêu Nhược Thấm là người mà thần thiếp chăm sóc từ nhỏ, Triệt nhi cùng nàng cũng coi như là thanh mai trúc mã, thần thiếp muốn thỉnh hoàng thượng ban hôn, để Nhược Thấm gả cho Triệt nhi làm chính phi." Trên mặt Diêu Tuyết Không vẫn mang theo nụ cười như cũ.


"Một khi đã như vậy thì trẫm sẽ làm chủ. Nữ nhi của Đại tướng quân, Diêu Nhược Thấm hiền huệ hào phóng, ban cho Tam hoàng tử Thượng Quan Triệt làm chính phi." Thượng Quan Hạo liếc mắt nhìn Diêu Nhược Thấm cùng Thượng Quan Triệt, cười nói.

"Nhi thần khấu tạ phụ hoàng." Thượng Quan Triệt thoải mái quỳ xuống tiếp chỉ, trên mặt vẫn mang theo cười ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía Diêu Nhược Thấm tràn đầy dịu dàng.

Giờ phút này Diêu Nhược Thấm cũng đang mắc cỡ đỏ mặt. Vẫn tưởng rằng mình không có cơ hội gả cho Thượng Quan Triệt làm chính phi, không nghĩ đến nửa đường lại xuất hiện một Hoàng đế Thiên Mạc đến gây rối, để cho mình được như nguyện gả cho Thượng Quan Triệt. Nàng đỏ mặt quỳ gối bên người Thượng Quan Triệt, nói, "Thần nữ khấu tạ hoàng ân."

Lúc này dạ tiệc lại trở nên náo nhiệt.

Ánh mắt của các tiểu thư quan gia không ngừng dao động quanh những đôi vừa mới được chỉ hôn. Quan hệ rắc rối phức tạp sau lưng mấy mối hôn sự này, các nàng cũng ít nhiều biết được một chút. Nhưng khi nhìn ánh mắt của mấy người đó, các nàng lại có chút không rõ chân tướng.

"Hôm nay thật là một ngày tốt. Thoáng cái đã có bốn hỉ sự. Mấy người các ngươi có thể cùng đính ước trong một ngày, âu cũng là duyên phận. Ngồi cùng nhau đi, hàn huyên với nhau một chút." Sắc mặt của Thượng Quan Hạo bởi vì vui vẻ mà trở nên hồng nhuận, hài lòng nhìn bốn đôi kim đồng ngọc nữ vừa được mình chỉ hôn.

Nghe Thượng Quan Hạo nói, bọn họ liền cùng nhau ngồi xuống.


Nét mặt Thẩm Thiển Mạch tự tiếu phi tiếu, đôi con ngươi đen nhánh giống như một cái vòng xoáy, nhìn không thấu cảm xúc. Nàng lạnh nhạt nhìn mấy người trước mắt.

Thẩm Thiển Tâm hạnh phúc tựa vào bên người Thượng Quan Cẩn, trên mặt Thượng Quan Cẩn cũng mang theo nụ cười dịu dàng. Thoạt nhìn thì rất hạnh phúc, nhưng Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy được đằng sau ánh mắt ôn nhu của Thượng Quan Cẩn là sự lạnh lẽo. Thẩm Thiển Tâm, ta sẽ làm cho ngươi nếm thử tư vị bị người thân, người yêu phản bội.

Diêu Nhược Thấm gắt gao kéo cánh tay của Thượng Quan Triệt, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Triệt tràn đầy si mê, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn Thẩm Thiển Mạch với ánh mắt oán độc. Còn Thẩm Thiển Mạch lại làm như không nhìn thấy, vẫn chỉ cười nhạt như cũ.

Mà ánh mắt của Diêu Viễn Sam vẫn đuổi theo Thẩm Thiển Tâm, khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Thiển Tâm, thì đôi mắt hắn lại lộ ra vẻ bi thương. Thượng Quan Phiên nhìn thấy một màn này, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên người Diêu Viễn Sam.

Thẩm Thiển Mạch không khỏi nhíu mày, tính tình của Thượng Quan Phiên ngang ngược kiêu ngạo như vậy, thế nhưng lại chịu được hành động đó của Diêu Viễn Sam. Rõ ràng con ngươi nhìn về phía Thẩm Thiển Tâm tràn đầy hận ý, nhưng khi nhìn Diêu Viễn Sam thì lại dịu dàng như vậy. Xem ra Thượng Quan Phiên là thật lòng yêu thích Diêu Viễn Sam.

Thời điểm Thẩm Thiển Mạch đang thưởng thức mối quan hệ rắc rối phức tạp trước mắt, đột nhiên Tư Đồ Cảnh Diễn kề sát lỗ tai của nàng, cố ý làm ra tư thế ái muội nói, "Mạch Nhi, diễn trò như vậy có đẹp mắt không?"

Thẩm Thiển Mạch bị hành động của Tư Đồ Cảnh Diễn làm cho ngượng ngùng, mặt trở nên đỏ bừng.


Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua nét mặt của Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn, khóe miệng gợi lên nụ cười vừa cuồng ngạo vừa có ý sát phạt. Xem ra hai người thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai của Kỳ Nguyệt quốc đều rất có lòng với Mạch Nhi của hắn.

Bất quá, cũng không có trở ngại gì. Bởi vì Kỳ Nguyệt, rất nhanh sẽ bị diệt!

Dạ tiệc này vừa nhìn thì thấy mỹ mãn hạnh phúc, kì thực sóng ngầm vô cùng mãnh liệt.

Dạ tiệc kết thúc, lại vài ngày nữa trôi qua. Hôm nay, Tư Đồ Cảnh Diễn đột nhiên tới phủ nói muốn cùng Thẩm Thiển Mạch ra ngoài đi dạo, dĩ nhiên Thẩm Lăng Vân vô cùng nguyện ý, bởi hoàng đế Thiên Mạc chính là một trụ cột cường đại. Có cửa hôn sự này, coi như hắn đang ở thế bất bại rồi.

Thẩm Thiển Mạch cũng đang muốn xuất môn, nên liền sảng khoái đồng ý theo Tư Đồ Cảnh Diễn đi dạo chung quanh.

" Hoàng đế Thiên Mạc vẫn muốn đi theo Thiển Mạch sao?" Thẩm Thiển Mạch tươi cười nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn. Vốn dĩ nàng muốn mượn cơ hội đi dạo với Tư Đồ Cảnh Diễn, quang minh chánh đại đi tìm Sênh Ca để hỏi một chút về nhiệm vụ nàng giao cho làm như thế nào rồi.

Nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn lại cứ như kẹo mè xửng, vẫn cứ kề cận nàng, làm nàng không biết nên như thế nào cho phải.

"Mạch Nhi thật đúng là không có lương tâm, ta đặc biệt tạo cơ hội cho Mạch Nhi ra ngoài gặp gỡ thuộc hạ, Mạch Nhi lại còn oán giận ta." Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo nụ cười tà mị, con ngươi giống như đầm sâu, lóe ra ánh sáng cưng chìu.

Thẩm Thiển Mạch hơi kinh ngạc ngước nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, sao hắn có thể biết ý đồ xuất môn của nàng, xem ra những chuyện nàng làm, một cái cũng không giấu diếm được. Đã như vậy, nàng cũng không cần thiết che giấu nữa.


Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch càng tăng lên, "Vậy hoàng đế Thiên Mạc cùng đi với Thiển Mạch thôi."

"Mạch Nhi, ta không thích cái xưng hô hoàng đế Thiên Mạc này." Giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo vài phần bá đạo nói.

Sau khi nghe xong, trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, cười nói, "Vậy Mị Huyết lâu chủ thì sao?"

"Cảnh Diễn." Tư Đồ Cảnh Diễn cắt đứt lời nói của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo ba phần cố chấp, ba phần bá đạo, bốn phần thâm tình, cười nói, "Gọi ta là Cảnh Diễn."

Đôi mắt của Thẩm Thiển Mạch lộ ra một tia chân tình, khóe miệng từ từ nâng lên, môi son khẽ mở, "Cảnh Diễn."

Nghe được một câu Cảnh Diễn của Thẩm Thiển Mạch, trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức lộ ra nụ cười, biểu tình kia giống như đứa bé được cho kẹo.

Nàng đã từng nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn bày mưu lập kế, từng thấy sự bá đạo của hắn, thấy hắn dịu dàng, hắn tà mị, nhưng đây là lần đầu nàng nhìn thấy nét mặt trẻ con của hắn, Thẩm Thiển Mạch chỉ cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Khi nhìn thấy ý cười ở khóe miệng Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn biết được tâm của hắn đã hoàn toàn bị nữ tử này đoạt lấy. Cả đời này, hắn sẽ không thể mất đi nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận