Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Sau đó Thượng Quan Triệt té lăn trên mặt đất, bất lực không đứng lên rồi, như đứa bé bình thường la ầm lên, "Ngươi muốn độc chết ta sao? Ha ha. Ta từ nhỏ đã biết mình sẽ bị người khác đầu độc mà chết đấy... Mẫu hậu nói. Dù ta có làm được Hoàng đế hay không. Ta cũng sẽ bị hạ độc mà chết."

Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch hờ hững rốt cuộc cũng có một chút biến hóa, Thượng Quan Triệt, thật ra thì cũng là có nỗi khổ tâm, nhưng có nỗi khổ tâm lại vẫn có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy sao?

Thượng Quan Triệt ngồi dưới đất kêu la đứt quãng gần nửa canh giờ, Thẩm Thiển Mạch cũng rất có kiên nhẫn ngồi trên ghế đá không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nhưng Thượng Quan Phiên lại khác, nàng ta đứng ở phía sau núi đá cơ hồ đã mất  kiên nhẫn, mấy lần muốn lao ra, nhưng bị Thẩm Thiển Mạch ra ám hiệu ngăn lại.

"Thiển Mạch?!" Hiệu lực của thuốc rốt cuộc cũng phát huy, Thượng Quan Triệt hơi tỉnh táo một chút, ngước mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt có chút mù mịt.

"Tam hoàng tử rốt cuộc đã tỉnh?" Thẩm Thiển Mạch ngồi trên ghế đá, đôi mắt không có bất kỳ tình cảm, chỉ là bình thản hỏi.

Thượng Quan Triệt say lảo đảo từ dưới đất bò dậy, trừng ra một bộ dạng cao cao tại thượng, lạnh lùng hừ một tiếng, nói, "Ngươi tới phủ ta làm cái gì, chế giễu sao?"

Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười lạnh lùng, nói, "Ta cũng chỉ là được người khác nhờ vả, nói cho ngươi biết một tin tức thôi."

"Tin tức? Tin tức gì?" Thượng Quan Triệt nhướng mày, lúc này, còn có tin tức gì có thể nói cho hắn biết chứ? Còn có ai muốn tới nói cho hắn nghe tin tức gì nữa chứ? Ngay cả Diêu Nhược Thấm cũng không biết đã chạy đi đâu nữa!

"Đại tướng quân làm phản, muốn lật đổ Thượng Quan Cẩn!" Nụ cười của Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, bình tĩnh mà lạnh nhạt nói ra tin này, chuyện này cơ hồ đánh sụp nụ cười của Thượng Quan Triệt.

Quả nhiên, Thượng Quan Triệt không thể tin lui về phía sau mấy bước, đôi mắt mang theo kinh ngạc, nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, sau khi thấy nụ cười bình thản trên mặt Thẩm Thiển Mạch, hắn điên cuồng mà nở nụ cười, "Ha ha ha ha... Ta sớm nên nghĩ tới. Trong phủ thủ vệ sâm nghiêm như thế, Diêu Nhược Thấm làm sao có thể vô duyên vô cớ biến mất chứ? Là ngươi mang nàng ta đi có đúng hay không? Là ngươi nói nàng ta xui khiến Diêu Sơn phản bội ta, có đúng hay không?"

Đối mặt với sự điên cuồng của Thượng Quan Triệt, nụ cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch vẫn không màng danh lợi như cũ, lạnh nhạt nói, "Đúng là ta đã mang nàng ta đi. Nhưng ta không hề xui khiến nàng ta, tất cả đều là ý nguyện của chính nàng ta."

"Tiện nhân! Đều là tiện nhân!" Thượng Quan Triệt dữ tợn mắng, không còn nửa phần bộ dạng công tử văn nhã nào nữa, tràn đầy tức giận nhìn Thẩm Thiển Mạch, điên cuồng quát, "Ngươi hiện tại hài lòng rồi chứ? Ta đã hai bàn tay trắng rồi! Cái gì cũng không có!"

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch cũng không thay đổi, từ từ trên ghế đá đứng lên, toàn thân là một bộ áo trắng, toát lên một phong thái thanh nhã xuất trần, "Không phải, ngươi còn có người thân."


"Người thân?!" Thượng Quan Triệt cười đến càng thêm châm chọc, "Ta còn có người thân nào nữa chứ? Thượng Quan Cẩn?! Cái người cả ngày lẫn đêm đều rắp tâm muốn giết ta, cũng coi là người thân sao?! Thượng Quan Phiên?! Một người muội muội cả ngày chỉ biết gây phiền toái cho ta, có thể có tác dụng gì?!"

Nghe được lời nói của Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Phiên núp ở phía sau núi đá trên mặt thoáng qua bảy phần thất vọng ba phần tức giận.

"Mặc dù Thượng Quan Phiên không thể giúp được gì cho ngươi, nhưng ít nhất nàng luôn một lòng xem ngươi là ca ca, liều chết cũng muốn nói cho ngươi biết, chuyện Diêu Sơn phản bội." Thẩm Thiển Mạch bình tĩnh nói.

"Ha ha" Thượng Quan Triệt cười đến bất đắc dĩ, mang theo vài phần châm chọc nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, "Ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao? Liều chết nói cho ta biết tin tức này thì có thể như thế nào? Có thể thay đổi được gì?"

Thẩm Thiển Mạch trầm mặc không nói, Thượng Quan Phiên cũng đã nhịn không được nữa từ sau núi đá vọt ra, "Tam hoàng huynh, huynh theo muội cùng nhau chạy trốn đi!"

"Phiên Phiên?" Thượng Quan Triệt nhìn thấy Thượng Quan Phiên sửng sờ một lúc, tiếp theo chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói, "Không, ta sẽ không đi! Ta chính là có chết, cũng muốn chết ở kinh thành!"

"Tại sao huynh phải làm khổ bản thân như thế chứ?" Thượng Quan Phiên chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ.

Trong mắt Thượng Quan Triệt thoáng qua một tia cố chấp, nói, "Ta không tin! Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao? Nhất định sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có."

Thẩm Thiển Mạch nhìn Thượng Quan Triệt đã lâm vào trạng thái nửa điên nửa tỉnh, trong mắt thoáng qua một chút thương hại, nhưng vẫn giữ một bộ dạng hờ hững mà đứng đó.

Đôi mắt sắc bén của Thượng Quan Triệt đột nhiên lắng xuống, nhìn Thượng Quan Phiên một hồi, rồi lại nhìn sang Thẩm Thiển Mạch, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chế trụ cổ của Thượng Quan Phiên.

Thẩm Thiển Mạch kinh ngạc nhìn biến cố đột ngột vừa xảy ra, chân mày khẽ nhăn lại.

Công phu của Thượng Quan Triệt vốn cũng không yếu, cộng thêm Thẩm Thiển Mạch căn bản không nghĩ đến Thượng Quan Triệt sẽ có hành động như vậy, vì vậy căn bản không có phòng bị.


"Tam hoàng tử đây là ý gì?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn người mà Thượng Quan Triệt đang bóp cổ, Thượng Quan Phiên mặt thống khổ và không thể tin.

Tay Thượng Quan Triệt ở trên cổ Thượng Quan Phiên không có chút nào giãn ra, phòng bị nhìn Thẩm Thiển Mạch, "Nếu ngươi đã mang được Phiên Phiên tới đây, chắc hẳn đối với Phiên Phiên cũng có chút giao tình."

"Ngươi sai rồi, ta cùng nàng ta một chút giao tình cũng không có." Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch sắc nhọn băng hàn, không có chút tình cảm nào, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt, hắn thậm chí ngay cả Thượng Quan Phiên cũng muốn lợi dụng? Thật tội cho Thượng Quan Phiên còn một lòng vì hắn!

Thượng Quan Triệt thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thiển Mạch, đầu tiên là một hồi thất vọng, nhưng thời điểm nhìn thấy ánh mắt đồng tình của Thẩm Thiển Mạch khi nhìn Thượng Quan Phiên, hắn nâng lên một nụ cười tàn nhẫn, nói, "Ngươi không cần gạt ta! Ta hiểu rất rõ ngươi và Phiên Phiên nhất định có giao tình! Bây giờ ngươi phải đi giết Thượng Quan Cẩn cho ta! Nếu không ta liền giết Phiên Phiên!"

Tay Thượng Quan Triệt đang siết ở cổ Thượng Quan Phiên lại càng chặt thêm mấy phần, sắc mặt của Thượng Quan Phiên đã biến đỏ, cả người cũng có chút khó thở, nàng đưa tay kéo tay Thượng Quan Triệt, nhưng tay Thượng Quan Triệt lại giống như một cái gọng kìm bằng sắt giữ chặt Thượng Quan Phiên.

"Cứ như vậy ngươi sẽ bóp chết nàng ta!" Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy bộ dạng Thượng Quan Phiên, không khỏi cả giận nói. Quả thật nàng và Thượng Quan Phiên cũng không có giao tình gì, nhưng nếu phải trơ mắt nhìn Thượng Quan Phiên chết ở trước mặt nàng, quả thật nàng cũng không làm được, nhưng mà, nàng ghét nhất chính là bị uy hiếp!

Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch dần dần chuyển sang âm lãnh, ánh mắt trở nên sâu sắc, nụ cười nơi khóe miệng càng tăng lên, cả người tản mát ra một cỗ sát khí, Thẩm Thiển Mạch tức giận, thật sự là tức giận.

Thượng Quan Triệt nghe vậy, tay siết ở cổ Thượng Quan Phiên hơi thả lỏng ra một chút, lộ ra một nụ cười hả hê, "Quả nhiên ngươi cùng Phiên Phiên có giao tình, lập tức theo lời ta nói đi làm, nếu không ta liền giết nàng ta!"

"Ca ca, tại sao ngươi có thể làm như vậy?" Thượng Quan Phiên ho khan vài tiếng, dùng âm thanh khàn khàn quát, trong giọng nói là sự thất vọng vô cùng và không thể tin được.

Trong mắt Thượng Quan Triệt thoáng qua vẻ bất nhẫn, nhưng tiếp đó liền bị sự điên cuồng thay thế, "Phiên Phiên, ca ca cũng không muốn như vậy, nhưng ta không thể buông tha, ta nhất định phải làm Hoàng đế, nhất định phải làm!"

"Thượng Quan Phiên một lòng vì ngươi...ngươi cũng có thể hạ độc thủ?!" Thẩm Thiển Mạch giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Thượng Quan Triệt gần như nhìn thấu được hắn.


Thượng Quan Triệt không chút sợ hãi chống lại ánh mắt Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng mang theo cười lạnh điên cuồng, "Hừ! Tại sao ta lại xuống tay không được? Vì ngôi vị hoàng đế, không có gì là ta không làm!"

Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười khát máu, Đúng vậy, quả thực không có gì là hắn không dám làm, vì cũng cố ngôi vị hoàng đế, hắn có thể trơ mắt nhìn đứa bé của mình bị hại chết, vì thượng vị hắn có thể tự tay giết chết thê tử của mình, còn có chuyện gì mà loại cầm thú như hắn làm không được nữa đây?!

"Hừ! Nhưng ngươi có biết, ta ghét nhất là chuyện gì không?!" Trên mặt Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nhìn Thượng Quan Triệt nói, "Ta hận nhất người khác uy hiếp ta!"

Thượng Quan Triệt thấy Thẩm Thiển Mạch trong mắt lạnh lẽo, có chút hoảng hốt  siết chặt cổ của Thượng Quan Phiên, cười lạnh nói, "Vậy thì thế nào?!"

"Cho nên, ta sẽ không bị người uy hiếp." Nụ cười trên khóe miệng Thẩm Thiển Mạch càng thêm lạnh lẽo, ra tay nhanh như chớp, một chưởng đánh úp về phía tay Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt không kịp tránh né, chỉ có thể đem Thượng Quan Phiên đẩy về hướng chưởng phong của Thẩm Thiển Mạch, Thượng Quan Phiên  trong mắt lộ ra mấy phần tuyệt vọng, nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận chưởng phong của Thẩm Thiển Mạch.

Là nàng quá ngu, lại còn muốn tới cứu một người ca ca như vậy!

Thẩm Thiển Mạch cũng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, chưởng phong thuận thế đem Thượng Quan Phiên bảo hộ ở bên người, nàng đã sớm đoán chắc Thượng Quan Triệt sẽ đem Thượng Quan Phiên đẩy ra đỡ một chưởng này, cho nên một chưởng này vốn chỉ là giả vờ, nàng căn bản là không dùng một chút nội lực nào, muốn thu chưởng dĩ nhiên là vô cùng dễ dàng.

"Ngươi đùa giỡn ta?!" Thượng Quan Triệt thấy nụ cười trên khóe miệng Thẩm Thiển Mạch, không khỏi tức giận.

Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Thượng Quan Triệt, trong mắt chỉ có lạnh lùng, nàng nâng lên nụ cười lạnh lẽo nói, "Không phải là ta đùa giỡn ngươi! Là ngươi tự mình quá ích kỷ, thời khắc đối mặt nguy hiểm đã theo bản năng đem Thượng Quan Phiên đẩy ra."

"Thượng Quan Triệt, huynh làm muội quá là thất vọng!" Mặt Thượng Quan Phiên tràn đầy thất vọng nhìn Thượng Quan Triệt.

Thượng Quan Triệt lạnh lùng hừ một tiếng, không giải thích gì.

"Hôm nay, Tam hoàng tử còn có gì muốn nói không?" Thẩm Thiển Mạch xem Thượng Quan Triệt không nói lời nào, lông mày nhướng lên, lên tiếng châm chọc nói.

"Ta còn có cái gì để nói chứ?!" Thượng Quan Triệt khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lùng, "Nếu không chiếm được ngôi vị hoàng đế, ta cũng không còn lời nào để nói! Nhưng người phản bội ta, cũng sẽ không có kết quả tốt!"

"Ồ?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn nụ cười lạnh lẽo của Thượng Quan Triệt.


Thượng Quan Triệt lấy ra cây sáo bằng ngọc bên hông, nhẹ nhàng thổi tấu, khóe miệng mang theo nụ cười khát máu.

Thẩm Thiển Mạch bén nhạy nghe ra đây là âm nhạc khởi động cổ độc, chẳng lẽ Thượng Quan Triệt ở trên thân ai hạ cổ độc? Nhưng hạ độc độc phải có thân thể tiếp xúc, sẽ là ai chứ?

Thẩm Thiển Mạch nhìn Thượng Quan Phiên một chút, thấy Quan Phiên hoàn hảo vô thương, mới chậm rãi yên lòng, nhưng chưa đợi nàng phục hồi tinh thần lại, cũng đã trúng một chưởng của Thượng Quan Triệt.

Một ngụm máu tươi phun ra, Thẩm Thiển Mạch phản ứng không kịp nữa, Thượng Quan Phiên lại lần nữa rơi vào trong tay Thượng Quan Triệt.

"Thượng Quan Triệt, ngươi thật hèn hạ!" Thẩm Thiển Mạch lấy tay nhẹ nhàng lau đi máu tươi tại khóe miệng, mục đích của Thượng Quan Triệt chủ yếu là bắt được Thượng Quan Phiên, cho nên một chưởng kia chỉ dùng ba thành công lực, nội thương của Thẩm Thiển Mạch cũng không tính là rất nặng.

"Quá khen!" Thượng Quan Triệt nâng lên nụ cười chẳng hề để ý.

"Thượng Quan Triệt, ngươi là đồ cặn bã!" Thượng Quan Phiên bị Thượng Quan Triệt bắt được nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch bị thương, không khỏi tức giận quát.

Thượng Quan Triệt trên mặt thoáng qua một tia không vui, hung hăng siết cổ Thượng Quan Phiên, lạnh lùng nói, "Thượng Quan Phiên, cái mạng nhỏ của ngươi vẫn còn ở trên tay ta!"

"Hừ! Ta tình nguyện chết cũng không để cho ngươi đạt được ý nguyện!" Tình cảm của Thượng Quan Phiên đối với Thượng Quan Triệt đã từ thất vọng biến thành phẫn hận, tức giận nói.

Thẩm Thiển Mạch thưởng thức nhìn một chút Thượng Quan Phiên, nàng ngược lại càng ngày càng thưởng thức Thượng Quan Phiên rồi. Chỉ là, hiện tại Thượng Quan Phiên lại bị Thượng Quan Triệt giữ chặt, chỉ sợ không dễ dàng để lại đem nàng từ trên tay Thượng Quan Triệt cứu về rồi.

"Như thế nào?! Có giúp ta đi giết Thượng Quan Cẩn hay không!" Thượng Quan Triệt thắt chặt cổ của Thượng Quan Phiên, được ăn cả ngã về không nói.

"Ngươi biết rõ coi như giết Thượng Quan Cẩn, ngươi cũng ngồi không được ngôi vị hoàng đế, nếu dân chúng biết Thượng Quan Cẩn là do ngươi giết chết, tuyệt đối sẽ không đồng ý để ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt nói.

"Ta mặc kệ!" Thượng Quan Triệt bây giờ đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết hung ác nói.

Đột nhiên, sau lưng Thượng Quan Triệt đánh tới một chưởng lực, cả người Thượng Quan Triệt bị đánh bay ra ngoài, Thượng Quan Phiên cũng bị buông ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận