Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em

- Đăng kí chủ quyền thì sao? Sản phẩm của anh không chừng lại là sản phẩm giả.

Âu Dương Minh kiên quyết bắn ánh mắt về phía Lăng Tư Duệ. Hắn không tin, Lăng Tư Duệ tìm được ách đối phó khi trong tay hắn đang giữ sản phẩm thật.

- Thật hay giả? Anh có bằng chứng minh sao?

Lăng Tư Duệ cong khoé môi, ánh mắt báo săn như phát sáng. Đổng Ngạc Ngạc đứng cạnh hắn mà mồ hôi vã ra như tấm. Dường như phát hiện được sự bất an của cô, Lăng Tư Duệ nắm tay cô trấn tĩnh.

- Haha... Tôi đương nhiên là có bằng chứng. Người đâu, đem sản phẩm vào.

Âu Dương Minh kêu ngạo cười một cái.

Người của hắn nghe lệnh, mang vào một hộp trang sức sang trọng.

Mọi người bên dưới đều chăm chú quan sát, mắt không dời một giây nào.

- Mọi người hãy nhìn xem, đây là sản phẩm của công ty chúng tôi.

Âu Dương Minh đắc ý cười khẩy, không nhanh không chậm mở hộp trang sức ra. Màu sắc của ngọc hồng lựu màu lam trở nên sáng chói.

Lăng Tư Duệ nhếch mép một cái, thanh âm lạnh nhạt bỗng cất lên:

- Âu thiếu gia, anh quá đắc ý rồi.

Mọi người đang hướng mắt về sản phẩm của Âu Dương Minh, bản thân có chút thất vọng về Lăng Tư Duệ thì thanh âm lạ đột ngột vang lên.

- Làm tốt lắm! Âu Dương Minh. Ngọc hồng lựu màu lam cuối cùng cũng đã rơi vào tay chúng ta.

- Mạc tiên sinh quá khen rồi. Cái tên Lăng Tư Duệ ấy không dễ đối phó như vậy. Tôi đã làm tất cả mọi cách mới có thể đoạt được sợi dây chuyền đó.

- Nhưng mà... cô gái giúp cậu sẽ tuyệt đối giữ bí mật chứ?

- Đương nhiên. Cô ta không dám nói ra đâu. Tôi đã có bằng chứng nắm thóp cô ta rồi.

- Tối nay Lăng Tư Duệ sẽ ra mắt sản phẩm. Đến lúc đó, chúng ta cùng đưa sản phẩm thật tới, chắc chắn sẽ có chuyện vui để xem.

- Hahaha... Tôi rất mong chờ tối nay. Lăng Tư Duệ chắc chắn sẽ bị bẻ mặt, danh tiếng của hắn và cả Lăng Duệ cũng theo đó mà đi xuống.

Thanh âm kia cất lên khiến gương mặt Âu Dương Minh tái nhợt. Mạc Hải Đường và Khương Viễn cũng sững người. Mọi người phía dưới lại được một phen kinh ngạc há hốc. Hôm nay, bọn họ đã trải qua quá nhiều cú sốc. Kinh ngạc đến nỗi tim muốn rớt ra ngoài.

- Sao thế? Không nhận ra giọng của chính mình?

Lăng Tư Duệ cười khẩy, mâu quang sắc bén chiếu thẳng vào Âu Dương Minh.

- Không.... không thể nào. Làm sao... làm sao.... có thể....

Âu Dương Minh lắp bắp không nói thành lời, có chút kinh hãi nhìn Lăng Tư Duệ.

- Âu Dương Minh, tôi nói cho anh biết, kế hoạch tối hôm đó của anh thất bại rồi. Sản phẩm mà anh đang nắm giữ, chính là sản phẩm giả mà anh muốn tráo đổi với sản phẩm thật của tôi. Và... nó đã được tôi cài thiết bị ghi âm.

Lăng Tư Duệ đi đến chỗ sản phẩm giả, đưa tay lấy máy ghi âm thu nhỏ, ánh mắt nhìn Âu Dương Minh đầy sắc lẹm.

- Trò chơi kết thúc rồi.

Mọi người xung quanh đang phẫn nộ về hành động của Âu Dương Minh thì hai viên cảnh sát đã đi tới.

- Âu thiếu gia, anh có liên quan đến vụ án cướp sản phẩm, mưu hại danh tiếng của người khác. Xin anh hợp tác theo chúng tôi về trụ sở để điều tra.

- Không thể... Không thể... Mạc tiên sinh.... Mạc....

Âu Dương Minh hốt hoảng tìm kiếm bóng dáng Mạc Hải Đường phía dưới, nhưng không nhìn thấy bóng dáng ông ta đâu. Hắn thầm nghiến răng tức giận. Chết tiệt. Đến lúc bại lộ thì lại để hậu quả gánh lên đầu hắn.

- Mời anh đi theo tôi.

Bất lực, Âu Dương Minh mặc cho hai viên cảnh sát lôi đi. Ánh mắt thù hằn hướng về phía Lăng Tư Duệ. Mẹ nó, đến cuối cùng hắn vẫn bại dưới tay Lăng Tư Duệ. Tại sao chứ....

Lăng Tư Duệ sau khi giải quyết xong chuyện của Âu Dương Minh, buổi ra mắt sản phẩm mới của hắn trôi qua một cách êm ả. Chỉ là... trong lòng hắn ẩn chứa một nỗi lo lắng đầy bất an. Mạc Hải Đường, tiếp đến hắn phải tìm mọi cách bắt ông ta nhận tội.

- --------------------

Tối hôm đó...

- Duệ, có phải anh có chuyện gì chưa nói với em không?

Đổng Ngạc Ngạc xụ mặt nhìn chằm chằm Lăng Tư Duệ đang ngồi trên bàn làm việc.

- Không có. Anh có gì mà phải giấu.

Lăng Tư Duệ tay lật tài liệu, lắc đầu đáp.

- Thật không? Vẻ mặt của anh từ sau buổi ra mắt sản phẩm cứ là lạ.

Đổng Ngạc Ngạc như không tin, nhìn hắn đầy dò xét.

Lăng Tư Duệ nhìn điệu bộ của cô, bật cười thành tiếng.

- Một vài chuyện công ty thôi. Không có gì đáng lo lắng đâu, đồ ngốc.

- Em không tin đâu. Anh rõ ràng là... ưm...

Chưa kịp nói xong thì cô đã bị nụ hôn của hắn chặn miệng.

- Còn tò mò nữa không?

Lăng Tư Duệ nhìn gương mặt đỏ hồng vì ngộp thở của cô, cười gian hỏi.

- Không... không... em đi ngủ đây.

Đổng Ngạc Ngạc vội vội vàng vàng chạy khỏi bàn làm việc. Cô nhanh chóng chui vào cái chăn ấm áp che đi sự xấu hổ của mình.

Lăng Tư Duệ chỉ biết cười khổ với cô. Hắn chỉ muốn cô luôn sống vui vẻ, mọi chuyện, hắn sẽ một mình gánh vác.

21h.....

Lăng Tư Duệ hiện tại đang ở thư phòng đọc sách. Còn Đổng Ngạc Ngạc thì đã say giấc từ lâu rồi.

" Cốc... Cốc"

- Vào đi.

- Thiếu gia...

Trịnh Quang đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng gọi Lăng Tư Duệ.

- Chuyện gì vậy?

Lăng Tư Duệ nhướng mày hỏi.

- Cậu... đang điều tra Mạc Hải Đường?

Câu nói của Trịnh Quang khiến Lăng Tư Duệ dừng động tác, hắn nhìn ông, đáp ừ một tiếng.

- Tôi có chuyện này... muốn nói với cậu.

Chất giọng Trịnh Quang run run, dường như đang cố kìm nén bản thân không mất kiềm chế.

- Chuyện gì?

Lăng Tư Duệ có chút khó hiểu trước hành động của Trịnh Quang, ánh mắt hắn nhìn ông mang theo tia dò xét.

- Vụ án... 15... năm trước... không... không tìm... thấy xác của bà chủ...

Trịnh Quang nói đứt quãng, trong giọng nói phảng phất sự tội lỗi.

- Ông nói cái gì?

Lăng Tư Duệ đột ngột đứng lên, hắn bước ra đứng đối diện Trịnh Quang, hai tay bấu chặt vào bả vai ông, lạnh lùng nhả ra từng chữ:

- Lặp lại.

- Thiếu gia....

- Tôi bảo lặp lại!!

- Năm đó, khi ông bà chủ bị tai nạn. Cảnh sát chỉ tìm thấy xác của ông chủ, còn bà chủ thì không có tung tích.

Trịnh Quang rơm rớm nước mắt nhìn hắn.

- Không tìm thấy? Tại sao bây giờ ông mới nói tôi biết? TẠI SAO HẢ?

Lăng Tư Duệ dường như không kiềm chế được tức giận, hét lớn.

- Thiếu gia, năm đó... năm đó là tôi đã cho người truy tìm, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm thấy. Tôi biết tôi sai khi không nói cho cậu, nhưng... giai đoạn ấy Lăng Duệ vẫn chưa có người làm chủ. Tôi không muốn vì chuyện này mà cậu đánh mất Lăng Duệ. Đó là tâm huyết cả đời của ông chủ...

Trịnh Quang như khuỵu gối xuống trước mặt Lăng Tư Duệ, mắt ông đỏ hoe:

- Thiếu gia, tôi biết giấu giếm cậu là một điều tội lỗi. Nhưng tôi mong cậu, mong cậu có thể tha lỗi cho tôi...

Lăng Tư Duệ nhìn ông, ánh mắt có chút mơ hồ. Mẹ của hắn... không tìm thấy xác... có phải vẫn còn sống không? Có phải không.... Mẹ...

- Đứng lên đi.

- Thiếu gia, cậu tha thứ cho tôi sao?

- Trình bày lại sự thật mọi chuyện năm đó.

Lăng Tư Duệ bỏ qua câu hỏi của Trịnh Quang, lạnh giọng nói.

Trịnh Quang nghe như vậy, bản thân cũng có chút buồn. Ông đứng lên, nói rõ tất cả mọi chuyện cho Lăng Tư Duệ, cộng cả việc Mạc Hải Đường có ý đồ xấu xa với mẹ hắn.

- Mẹ tôi.... vẫn còn sống... phải không?

Lăng Tư Duệ vô thức hỏi một câu, ánh mắt tràn ngập sự đau đớn. Nhưng, hắn mau chóng che giấu đi không muốn ai nhìn thấy.

- Mấy năm nay tôi vẫn một mực nghe ngóng, nhưng chẳng có tin tức gì của bà chủ. Nhưng một sự thúc giục mạnh mẽ xuất hiện trong tôi là bà chủ vẫn còn sống.

Lăng Tư Duệ nghe xong tất cả. Tổng hợp lại những chuyện đã xảy ra, hắn dường như xác định, Mạc Hải Đường có thể liên quan đến tai nạn năm đó, và cũng có thể là người biết được tung tích của mẹ hắn. Nhưng đây... cũng chỉ là phán đoán. Hắn vẫn chưa nắm giữ trong tay điều gì chứng minh ông ta có tội.

- Ông đi được rồi. Tôi muốn yên tĩnh.

Trịnh Quang dường như muốn nói gì đó nhưng nhìn sự mệt mỏi xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của Lăng Tư Duệ, ông chỉ biết tự trách chính mình, sau đó mau chóng rời đi.

Căn phòng giờ chỉ còn một mình Lăng Tư Duệ, hắn vô lực ngã xuống ghế, tròng mắt ánh lên tia phức tạp. Phải tìm mọi cách, nhất định phải tìm mọi cách để Mạc Hải Đường để lộ manh mối. Hắn muốn biết, sự thật toàn bộ mọi chuyện. Và... mẹ hắn rốt cuộc là còn sống hay đã chết?

- ----------------

- Con mẹ nó. Khốn kiếp. Thằng oắt con đó...

Tiếng vỡ nát phát ra từ căn phòng tối khiến người ta lạnh tóc gáy. Mọi đồ đạc trong căn phòng đều bị Mạc Hải Đường đập vỡ. Khương Viễn đứng ở bên cạnh cũng run run không nói được lời nào.

- Âu Dương Minh đó, ngày mai sai người giết nó đi cho xong. Nó mà để lộ bí mật, tao với mày cũng chẳng còn đường sống.

Mạc Hải Đường tức giận nói, ánh mắt ông ta đỏ ngầu như sói hoang.

Khương Viễn lúc này gật đầu:

- Vâng, tôi đã hiểu. Vậy còn chuyện của Lăng Tư Duệ?

- Haha, tao sẽ nghĩ cách. Mày cứ yên tâm. Nó nhất định không thoát khỏi tay tao.

Mạc Hải Đường nghiến răng nghiến lợi. Nghiệt chủng, mày nên xuống dưới cùng cha mày.

- ---------------

Quay lại chỗ Lăng Tư Duệ...

Hắn rút điện thoại ra gọi cho ai đó

- Trạch Kha, cho người đến bảo vệ Âu Dương Minh, ngay bây giờ.

- Được, thưa thiếu gia.

Trạch Kha đang ở văn phòng sắp xếp lại sổ sách thì nhận được điện thoại của Lăng Tư Duệ. Anh tuy có chút tò mò tại sao thiếu gia lại yêu cầu như vậy nhưng đó là điều thiếu gia căn dặn, anh nên nghe theo.

Điều Lăng Tư Duệ muốn làm bây giờ là để Âu Dương Minh khai ra người đứng sau mọi chuyện. Lúc đó Mạc Hải Đường sẽ bị truy nã. Điều này thuận lợi hơn cho việc Lăng Tư Duệ hành động để tìm ra chân tướng.

Sở dĩ hắn cho người bảo vệ Âu Dương Minh là vì đoán được Mạc Hải Đường sẽ lại áp dụng chiêu giết người bịt đầu mối như trường hợp của La Chính Vũ.

Lần này, hắn nhất định sẽ để ông ta trả giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui