Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Đảo mắt đã tới tháng
12, sinh nhật của Tả tiểu thư. Trước ba ngày, nàng mới ba vị tiểu thư Tô gia, mong các nàng giúp đỡ sắp xếp công việc. Tô Mạt chỉ ước mình được
ra ngoài, trước đó đã xin phép hoàng đế rồi. Nàng xem chừng công chúa
Bình An có gì buồn bực liền cùng Tả tiểu thư mang công chúa đi dạo.
Hoàng Phủ Kha, Tống Dung Hoa đang bị cầm chừng, không thể đến góp vui.
Vậy cũng tốt, không có người quấy rối, mà An Bình công chúa thân phận
cao quý cũng có điểm kiêu ngạo, tuy nhiên đó là do thân phận bồi dưỡng
ra, chung quy vẫn là người có thể chung đụng được, thậm chí còn có điểm
sợ giao tiếp với người lạ.

Do hoàng đế dặn dò nên mấy ngày nay Tô Mạt cùng An Bình công chúa cũng đi lại gần gũi hơn, quan hệ không tệ
lắm. Hai người ngồi chung xe, trên đường An Bình công chúa ngồi ngay
ngắn,Tô Mạt cũng cảm thấy mệt thay nàng.


“Công chúa, người có thể đem chân dãn ra một chút nếu không sẽ tụ huyết, tê chân đó.”

An Bình liền hạ thấp người, nhanh chóng ngồi xong, ngượng ngùng cười: “Vẫn chưa đến à?”

Tô Mạt liền giảng giải cho nàng về nhà Tả tiểu thư. Đột nhiên, An Bình nhỏ giọng hỏi: “Mạt Nhi, ta hỏi muội một chút được không?”

Tô Mạt cười: “Công chúa mời hỏi.”

An Bình nắm chặt khăn, đầu vai cùng theo bản năng nâng nhẹ lên: “Đại, đại
ca muội, muội nói cho ta biết đại ca muội, hắn, hắn không phải…”

Từ nhỏ nàng đã được dạy vui buồn không lộ, tâm sự không hiện lên mặt,
không thể tùy tiện biểu đạt cảm tình… Điều này làm cho nàng khó có thể

đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cho dù vậy, đã là cực hạn.


Mạt nhìn mặt nàng đỏ lên, cười nói: “Công chúa, người muốn hỏi điều gì?
Đại ca hắn dù sao ở lục bộ, muốn đem vị trí thống lĩnh đông cung giao
cho người khác, thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm.”

An Bình tuy
rằng trong lòng muốn hỏi nhưng như thế nào cũng không nói ra lời được.
Nàng cảm thấy Tô Trì không thích nàng, nếu không vì sao nàng tặng hà
bao, túi hương cho hắn mà hắn cũng không đáp lại cho dù là một lời cảm
ơn khách sáo, lại càng đừng nói đến chuyện đưa cái gì cho nàng. Mặt nàng càng ngày càng ảm đạm lại không dám biểu lộ quá mức miễn cho bị ma ma
giáo dưỡng thấy, nếu không sẽ bị trách cứ.

Tô Mạt thở dài, hôn
nhân này không phải là chuyện nàng có thể quản được. Dù sao cũng là lệnh cha mẹ, huống hồ phụ thân Bình An là hoàng đế, nói tứ hôn chính là
chuyện đã quyết. Nói trắng ra, nàng chính là công cụ, hoàng đế sẽ không
bao giờ nghĩ tới cảm nhận của nữ nhi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận