Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Nàng đã hoàn toàn xem họ là người nhà của mình, cũng hoàn toàn chấp nhận mình là Tô gia tiểu thư.

Ngược lại, ba mẹ của mình ở hiện đại đã trở thành hồi ức.

Nàng biết, bây giờ nàng không giống trước đây, nói đi là đi không luyến tiếc.

Hiện tại, nàng có Hoàng Phủ Cẩn, có gia đình, có người thân, nàng không cô
dơn, cũng không bị gò bó, hoàn toàn tự do, muốn làm gì cũng có người ủng hộ.

Nàng tự an ủi, kinh thành không truyền tin gì tức là tin tốt, không cần lo lắng quá mức.

Nàng nhìn Thủy Muội, cười nói:“Các người dọn dẹp một chút, có thời gian dân ta đi gặp cậu mợ, nhị thúc nhị thẩm của ngươi.”

Kim Kết nhân cơ hội trêu ghẹo:“Thuận tiện để Thủy Muội ở lại, để bọn họ
giúp muội ấy kiếm một tấm chồng.Hồ tiên sinh cùng Tú Hồng cũng thích náo nhiệt , vừa vặn giúp nàng làm...... Ôi......”


Thủy Muội hiền
lành bình thường cũng trở nên nóng nảy, nhéo Kim Kết liên tục, Kim Kết
vừa cười vừa chạy, luôn miệng cầu xin tha thứ.

“Thủy Muội tốt của ta, ngươi nghĩ chút đi, giờ vương gia tiểu thư đang bận chuyện triều
đình, sao đầu óc ngươi nghĩ tới chuyện không trong sáng vây?”

Kim Kết khanh khách cười.

Thủy Muội giận, trừng mắt với nàng: “Ngươi còn giỡn nữa ta không thèm nói chuyện với ngươi.”

Kim Kết cười, thở dài nói:“Thủy Muội, ta sai rồi. Sao có thể gả muộ cho mấy người thô tục chứ, ít nhất cũng phải gả cho người đọc sách hoặc thiếu
gia nào đó.”

Thủy Muội lại nổi điên rượt nàng. Nhìn hai người đùa giỡn, tâm tình phiền muộn của Tô Mạt cũng biến mất. Nàng nhấc chân chạy tới tham gia náo nhiệt.


Chơi đủ, Tô Mạt mới phất tay:“Ta nhìn bọn họ làm gì? Ta muốn họ phải tới đây cầu cạnh chúng ta!”

Nàng gọi thị vệ vào, ra lệnh:“Thủy Muội, muội nói tên tuổi, địa chỉ mấy
người đó, để thị vệ truyền tin. Ta tin bọn họ sẽ mau mau đến đây nhận
người thân.”

Thủy Muội biết Tô Mạt muốn làm chỗ dựa cho nàng, đem những gì họ đối xử với nàng năm đó trả lại hết cho họ, vội xua tay
:“Tiểu thư, muội không sao, muội đã sớm không cần bọn họ . Hiện giờ,
tiểu thư mới chính là người thân của muội.”

Tô Mạt cười:“Nha đầu
ngốc, ta và muội có thân đến đâu cũng chỉ là nghĩ chị em nhưng họ thì
khác. Họ là người thân ruột thịt của muội, có muốn bỏ cũng không bỏ
được.”

Bọn họ đoạt gia tài Thủy Muội nhưng giờ nàng ấy cũng đâu có lo lắng ăn mặc nữa.

Nhưng có một số việc không thể không nói. Thủy Muội không ở nhà, tuy rằng
hàng năm đều đốt nhang trước bài vị cha mẹ nhưng cũng không phải đường
đường chính chính đốt ở từ đường. Nàng cũng còn cần dựa vào gia đình nhị thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận