Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Mạt lại sai ngươi
cầm loa hướng về núi hô: “Hải Nhất Đao, ngươi là đồ rùa đen rút đầu, mau nhanh chóng đầu hàng buông tha người vô tội, nếu ngoan cố, đầu ngươi sẽ treo trước cửa thành Lai Châu.”

Hung hổ hô mấy lượt, lời binh sĩ lại trở nên mềm mỏng:“ Ai đang ở trên núi nghe đây. Bất cứ người nào
không muốn cùng Hải Nhất Đao chống lại triều đình, chờ chúng ta tấn công lên núi thì mau giơ khăn đầu hàng. Tội của Hải Nhất Đao là mưu phản,
tội ác tày trời, phải chịu chém đầu. Mọi người không nên cùng hắn chết
chung.”

“Những ai bị bắt phải lên núi đều dược tha tội.”

“Ngày sáu tháng sau, chúng ta sẽ tấn công lên núi. Mọi người hãy suy nghĩ kĩ!”

Gào đến nỗi cổ họng đều đau, binh sĩ mới dừng lại. Máy bắn đá tiếp tục tấn công lên núi, tạo khoảng trống cho mọi người rút lui.


Trời vừa khô vừa nóng, quan lại đi theo ai cũng bơ phờ, mệt tưởng chết được.

Ai nấy hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt muốn bán gì.

Trở lại phủ, Hoàng Phủ Cẩn liền bắt đầu một mình triệu kiến các quan viên
lớn nhỏ tại Lai Châu, từng người, từng người một đều nhận được những câu hỏi khác nhau, có người được hỏi về gia đình, có người hỏi xem họ có ý
kiến gì về phản quân, về kế sách tấn công lên núi…

Nhiều người cho đây là cơ hội, liền bắt đầu hiến kế, hy vọng có thể được thăng chức.

Nói đến nước miếng bay tứ tung, kết quả đều bị một câu nói của Tô Mạt dập
tan, nói bọn họ là đồ mọt sách, chỉ biết lý luận suông,.. khiến bọn họ

giận sôi.

Liên tiếp giằng co ba ngày, mấy chục quan lại to có nhỏ có, tiến tiến xuất xuất, có người nói đến mấy canh giờ, có người vừa
gặp đã về.

Bọn họ chỉ đoán Hoàng Phủ Cẩn phô trương thanh thế,
chính mình không tài năng, nước tới chân mới nhảy, giờ mới bắt đầu hỏi ý kiến mọi người.

Kim Kết nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lại nói Tô Mạt:“Tiểu thư, hắn tới.”

Tô Mạt gật đầu, sai người cho Trịnh Thiên tổng vào, lại cho Kham thiên tổng tới lúc nãy ra sau hoa viên chờ.

Trịnh Thiên tổng vào đại đường, hành lễ với Tô Mạt, mang theo bộ dáng khinh thường y như những người trước.

Hoàng Phủ Cẩn ngồi trên án, quét mắt nhìn hắn. Tâm Trịnh Vinh lộp bộp một
chút. Tề vương ánh mắt sắc bén giống như thấy rõ lòng người, sao lại là
kẻ giá áo túi cơm như lời đồn chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui