Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Văn Nhi nhướng mày: "A, muội muội đang nhắc nhở tỷ sao? Trong mắt muội muội còn có tỷ tỷ này sao? Hơn nữa còn coi ta là tỷ tỷ, cho nên hảo tâm nhắc nhở sao? Thật sự là cảm ơn, thấy tỷ tỷ rơi vào vũng bùn cũng không vươn tay trợ giúp ngược lại còn vui vẻ trò chuyện với người đối đầu của tỷ tỷ, muội muội thật sự là hiếm thấy."

Tô Mạt liếc nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi lầm rồi, ta chưa bao giờ coi ngươi là tỷ tỷ của ta, ta cũng không phải là muội muội của ngươi, từ ngày ngươi phản bộ Tô gia, ngươi đã không còn là người Tô gia nữa. Mặt khác, nếu ngươi còn xuất hiện thêm lần nữa ở trong tiểu viện này diễu võ dương oai, ta đảm bảo cả đời này ngươi không mở miệng ra được thêm lần nữa."

Nếu Tả Nghi Lan không chịu rời đi, vậy cũng nên để nàng ấy có một cuộc sống an tĩnh, ít nhất là không để Tô Văn Nhi đến gây sự nữa.

Tô Văn Nhi chống lại ánh mắt lạnh lùng của Tô Mạt, hai vai bắt đầu run rẩy, nói với Tả Nghi Lan, "Ta là tới truyền lời của vương gia, hiện giờ ngươi vẫn là vương phi, đó là do vương gia nhân từ, nếu ngươi không biết tốt xấu cẩn thận vương gia phế ngươi, cho ngươi làm hạ nhân."

Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của nàng ta, Tô Mạt thật sự xấu hổ thay nàng ta, Tô gia sao lại có loại người như vậy chứ, phụ thận a phụ thân, người đúng là gieo giống mà không giáo dưỡng.

Tô Mạt đứng dậy, tạm biệt Tả Nghi Lan, "Muội muội rời đi trước, sẽ an bài cho tỷ tỷ thật tốt."

Tả Nghi Lan vội vàng đứng dậy nói: "Muội muội không cần phí tâm, tỷ như vậy là tốt rồi."

Nói xong nàng xoay người cởi vạt áo, từ bên trong lấy ra một khối lệnh bài màu đen, đóng lại vạt áo cho tốt, rồi đưa tới tay Tô Mạt, "Cái này không có tác dụng gì với tỷ, đưa cho muội, nếu như đến Giang Nam nói không chừng lại có tác dụng."

Tô Mạt khó hiểu, nhìn thoáng qua, tấm lệnh bài có khắc chữ chìm trên mặt, cũng không đặc điểm gì khác.

Tả Nghi Lan giải thích: "Đây là ngoại tổ mẫu để lại cho ta, nếu như có chuyện gì có thể đến Thẩm gia đưa ra tấm lệnh bài này thì sẽ có người nghe theo. May mà đây chỉ là một tấm gỗ, nếu không cũng không thể giữ lại."

Nàng lại thở dài nói: "Tuy mẫu thân tỷ chỉ là dưỡng nữ, nhưng ngoại tổ mẫu đối với tỷ vô cùng tốt."

Tô Mạt lập tức hiểu ra, khẳng định là Hoàng Phủ Tuyên và Tô Văn Nhi đã chiếm đoạt số đồ cưới và tiền bạc của Tả Nghi Lan.

Tô Văn Nhi biến sắc, tức giận dựng hết lông mày lên.

Tấm lệnh bài này, chẳng phải là vô giá sao? Lấy ra một trăm lượng bạc cũng không thành vấn đề?

Tức chết nàng mất, uổng phí nàng tìm lâu như vậy, cũng không tìm ra chỗ Tả Nghi Lan giấu bạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui