Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Mạt tỏ ra không
biết, dù sao nàng nay không phải tiểu thư của Tô gia, bất quá là tạm
trú, tự nhiên sẽ không quản chuyện nơi này.

Vương phu nhân theo
thềm đá quỳ xuống đi bước một lên hành lang gấp khúc,“Thùng thùng” đụng
đầu,“Lão gia, ta van cầu ngươi, cho ta theo đi kinh thành đi. Ta nhất
định sẽ an phận phân ăn chay niệm phật. Tuyệt đối sẽ không sinh sự. Van
cầu ngươi , van cầu ngươi , cầu ngươi nể mặt đại tiểu thư cùng đại thiếu gia...... Van cầu ngươi ......”

Vương phu nhân khóc ruột gan đứt từng khúc, nước mắt rơi lã chã.

Trên người mặc quần áo vải bông bình thường, búi tóc chỉ đội mấy thứ trang
sức bình thường, không còn vàng bạc, có vẻ sạch sẽ nghèo túng, lại keo
kiệt.

Nhớ tới nàng ngày thường cao quý đoan trang, không buông

tha cho ai chuyện gì, bọn hạ nhân đều ghé mắt, trong lòng cũng không
khỏi có chút hài lòng.

Người này là ác có ác báo, không phải không báo, thời điểm chưa đến thôi.

Nàng hại chết Cố di nương, hại chết nha đầu này, lúc tứ tiểu thư chết cháy, chưa từng nghĩ tới hôm nay à?

Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng,“Người đâu, đưa nàng trở về, không có lệnh của ta, không cho nàng tùy tiện đi ra.”

Hai mụ mụ lập tức tiến lên kéo nàng, Vương phu nhân khóc đến mức mặt phù
thũng, ánh mắt đỏ bừng,“Lão gia, ta sai rồi, ta sai rồi, ta cầu ngươi nể mặt hai hài tử, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa a lão gia, ngươi
không thể tuyệt tình như vậy......”

Tô Nhân Vũ nhíu mi, lạnh lùng nói:“ Chuyện hôm nay, chuyện trong nhà, ai dám cùng đại thiếu gia nói
hươu nói vượn, lập tức đánh chết!”


Nha đầu mụ mụ lập tức quỳ xuống đất thề.

Tô Nhân Vũ mặc kệ nàng, xoay người vào phòng.

“Lão phu nhân, lão phu nhân...... Van cầu ngài khai ân, lão phu nhân......”

Vương phu nhân giãy dụa , đem hai mụ mụ đẩy ra, đăng đăng hướng lên trên
chạy, lập tức vọt vào trong phòng, bùm quỳ gối, đi bước một đi qua, đi
đến trong phòng, cầu xin nhìn lão phu nhân.

“Nương...... Van cầu ngươi ...... Cho ta đi theo thượng kinh đi...... Cầu ngươi, không cần đem ta cùng đứa nhỏ chia rẽ......”

Nhị tiểu thư nhếch khóe miệng lạnh lùng nhìn, không nói được một lời, chỉ
còn chờ xem náo nhiệt, ngoài miệng không nói, trong lòng cũng là phá lệ
vui sướng.

Nữ nhân này, ở Tô gia tác oai tác quái, rốt cục cũng có hôm nay.

Quả thật là, ai cười cuối cùng mới là tốt nhất.

Tô Mạt mắt xem thấy khó chịu, làm bộ không biết, nàng thấp giọng nói:“Lão tổ mẫu, ta đi trước .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận