Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Hắn lấy ra cái tráp nhỏ có đựng kẹo nhét vào trong lòng Tô Mạt, Tô Mạt ngơ ngác, còn nhỏ như vậy đã biết hối lộ người khác?

Nàng định cự tuyệt tiểu tử kia thì hắn đã vui sướng hài lòng nói:“Được rồi, ta đọc xong rồi, tiếp tục đến người phía sau.”

Không đợi Tô Mạt cự tuyệt, hắn lập tức đẩy người ngồi cùng bàn bên cạnh lên,“Tiểu Trọng, đến phiên ngươi.”

Tên nam hài tử kia vừa nghe thấy, bản thân cũng chưa học thuộc lòng, thôi
thì liền đem món đồ chơi yêu thích của mình là quả cầu linh lung đưa cho Tô Mạt,“Nhanh đi tới phía sau đi.”

Sau đó liền đem Tô Mạt đẩy về phía sau, phía sau có người biết đọc thuộc, nhưng đại đa số cũng không
biết đọc thuộc lòng, liền nhét đồ vào tay Tô Mạt.

Bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt vỗ nhẹ trên bàn một cái,“Các ngươi đừng quá đáng a.”

Nàng trợn mắt với bọn họ liếc một cái, hừ một tiếng,“Nếu nam hài tử không đọc được, vậy nữ hài tử đọc trước.”


Nàng đi đến phía bắc, đi tới trước mặt đại tiểu thư, cất giọng lanh lảnh nói:“Đại tỷ tỷ, ngươi đọc trước đi.”

Đại tiểu thư mím môi cười, thanh âm như ngọc vang lên trong suốt, cũng đem
mấy chương tiên sinh phân phó đọc thuộc lòng ra, Tô Mạt quay đầu nhìn về phía nam hài tử,“Thế nào? Thắng các ngươi rồi chứ .”

Hoàng Phủ Giới không phục nói:“Nàng ta lớn hơn chúng ta.”

Tô Mạt nhất bĩu môi, đi đến Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư trước mặt, hơi hơi cười nhìn các nàng.

Hoàng Phủ Kha mặt sưng lên đỏ bừng, nàng ta cũng không có học thuộc, luôn nói chuyện thầm thì to nhỏ.

Tống tiểu thư phẫn nộ nhìn Tô Mạt, thấp giọng trách cứ nói:“Ngươi việc gì phải tìm phiền toái ở chỗ chúng ta?”


Tô Mạt tới gần một chút, thấp giọng nói:“Các ngươi không tìm ta, ta sẽ không tìm các ngươi .”

Hoàng Phủ Kha lập tức nói:“Được rồi, ngươi đi tìm người khác đi.”

Tô Mạt nhìn về phía Tống tiểu thư,“Ngươi phải xin lỗi ta, ta sẽ giải vây
cho ngươi, nếu không, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải đọc thuộc.”

Đứng trước mặt tất cả mọi người bị mất mặt, nữ hài tử khác nam hài tử, nam
hài tử nghịch ngợm quen thói, không sao cả, nữ hài tử lại khác.

Tống tiểu thư tức giận đến khóe miệng run rẩy, Tô Mạt ung dung nhìn nàng ta, một chút cũng không sốt ruột.

Nàng đứng ở bên cạnh, chậm rì rì nói:“Ta rất kiên nhẫn a?”

Tống tiểu thư tức giận đến muốn phát tác, lại nhớ tới đêm qua phụ thân tức
giận ra sao, đành phải chịu đựng, tháo xuống cái vòng trang sức trên
người,“Cái này cho ngươi.”

Tô Mạt lắc đầu,“Ngươi chỉ cần nói tiếng xin lỗi với ta là được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận