Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Mạt cười nói:“Bệ
hạ, chưa đầy mười tuổi, vẫn nên chỉ học nửa ngày thôi. Chỉ cần đem việc
học tiên sinh đã phân phó hoàn thành, là có thể tự do đi chơi đùa. Như
vậy mới là học mà chơi, chơi mà học, không đến mức quá cứng nhắc, làm
cho bọn họ chống đối việc đọc sách. Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ cũng nên
hiểu biết một chút phong tục dân gian.”

Nếu bọn họ biết dân chúng sống như thế nào, sẽ không sẽ có cái loại thời điểm khắp nơi người chết đói, lại nói ra lời nói ngu xuẩn : vì sao không ăn cháo thịt.

Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, tiểu nha đầu này, có khả năng nhìn xa như vậy,
tâm cơ, khát vọng, thật sự rất hợp với tâm tư của hắn.

Hắn nâng
tay sờ đầu nàng, hoàng đế lại biểu lộ ra bộ dáng thiệt tình làm phụ thân mà hàng ngày không dễ thấy được, ôn nhu nói:“Thật là đứa trẻ nhu thuận
khiến người ta ưa thích, có thời gian đi đến thư phòng, trò chuyện với

trẫm.”

Sau đó lại đem một khối ngọc bội phỉ thuý hình rồng giắt
bên hông người tháo xuống đặt ở trong tay nàng,“Đây là thưởng cho ngươi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền cho hắn xem vật này.”

Tô Mạt vội đứng dậy tạ ơn.

Hoàng quý phi tức giận đến sắc mặt đều xanh mét, lại còn phải cố gắng bảo trì vẻ bình thản, dẫn mọi người hướng Tô Mạt chúc mừng.

Tô Mạt ôm
ngọc bội, quay đầu nói với Hoàng quý phi, một bộ dáng thực ngây thơ đơn
thuần nói:“Quý phi nương nương, ta nghe nói ngài chấp chưởng hậu cung,
thưởng phạt phân minh, rất làm cho người ta kính phục .”


Hoàng quý phi trong ngực đập lộp bộp, tiểu nha đầu này lại muốn làm cái gì?

Nàng phát hiện ra thật đúng là không thể coi khinh nha đầu kia được.

Tô Mạt cười nói:“Chuyện ta thu bạc, điều này còn không tính là hối lộ, bất quá chỉ là dùng một biện pháp khác thúc giục mọi người đọc sách. Tiền
thu được, ta đã nói qua Triệu tiên sinh, để ở chỗ tiên sinh, mua một ít
phần thưởng, ai học tập tốt thì thưởng cho người đó. Tuy rằng mọi người
đều sống sung túc không thiếu cái gì, nhưng đây là một phần vinh dự, đều thấy lấy được mà cảm thấy vinh quang.Những có thể có người không phân
biệt trắng đen, không có tìm hiểu rõ ràng, liền đi rêu rao xuyên tạc
khắp nơi, nói bậy bạ sau lưng ta, muốn cho nương nương cùng bệ hạ trừng
phạt ta. Không biết nương nương có nghe được người nào đó cáo trạng cùng ngài? Có phải hay không nên chủ trì công đạo cho ta?”

Trên mặt nàng lộ vẻ đơn thuần vô tà tươi cười, trong lòng lại như mở cờ trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng quý phi.

Không cho nàng biết mặt, nàng ta còn tưởng rằng mình thật sự là tiểu nữ oa,
cái gì cũng đều không hiểu, tùy ý bọn họ ngấm ngầm tính kế.

Hoàng đế nhìn về phía Hoàng quý phi,“Có chuyện đó sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận