Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Triệu học sĩ nhấp ngụm trà, gật gật đầu,“Thật đúng vậy.”

Nói ví dụ hiện tại, nha đầu đó chắc lại thay đổi quần áo nam trang, chuồn
ra khỏi cung, cưỡi ngựa không biết đi đâu giở trò điên khùng rồi.

Nhưng hoàng đế có hỏi đến, hắn còn che giấu giúp nàng,“Bệ hạ, Mạt nhi ở thư
phòng của thần học bài. Thần giao cho nàng bài vở rất nặng, làm cho nàng ta không thời gian suy nghĩ cái khác.”

Triệu học sĩ bất đắc dĩ phải như vậy, Tô Mạt thì lại thần thái hứng khởi, hăng hái, đắc ý giống như cái thứ gì đó.

Nàng thúc ngựa chạy như tên bắn, chạy vội ở trên quan đạo, áo khoác đỏ nhạt
nhẹ mỏng, làn váy phiêu dật màu vàng nhạt, tiếng cười như tiếng chuông
bạc, thanh thúy như chim hoàng anh xuất cốc, khiến người qua lại người
đi đường đều ngắm nhìn.

“Phi, Phi!”

Nàng không ngừng mà

giục ngựa chạy nhanh, hai bên đường cây cối đều bị qua mặt lùi xa về
phía sau, hôm nay cưỡi là con ngựa ‘ Tia chớp’ của Tĩnh thiếu gia, quả
thật là nhanh như sấm chớp, làm cho người ta nhẹ nhàng sảng khoái hăng
say.

Thanh âm của Tĩnh thiếu gia từ phía sau xa xa truyền đến,
nghe ra hình như có điểm giận,“Tiểu Mạt Lị, thả chậm tốc độ, có nghe
thấy không?”

Nàng chỉ mặc kệ, gần đây ở trong cung buồn muốn
chết, bởi vì mấy ngày trước đánh cho tên Thế tử An Thanh quận vương một
trận, hoàng đế bị quận vương phi khóc sướt mướt, liền phạt tượng trưng
cho có kệ phạt Tô Mạt không được tùy tiện xuất cung.

Phải ngoan ngoãn ở chỗ Triệu học sĩ đọc sách.

Hôm nay là trước một ngày bỏ lệnh cấm, nàng thật sự không nín được nữa,

quấn quít lấy Tĩnh thiếu gia vụng trộm mang nàng đi ra ngoài.

Lúc trước nàng muốn cưỡi con ‘Tia chớp’ của hắn, nhưng hắn luôn nói Tia chớp tính tình dữ dằn, không cho nàng cưỡi.

Hiện nãy kĩ thuật cưỡi ngựa của nàng rất tốt, nhõng nhẽo nũng nịu đòi bằng được , hắn rốt cục cũng thỏa hiệp, để cho nàng cưỡi.

Kết quả là khi đặt mông lên lưng ngựa, Tô Mạt liền phát hiện, a ha -- quả
thực là tiểu xe lừa cùng đại hãn mã khác nhau thế nào!

Hơn nữa
Tia chớp hiểu tính người, lại vui mừng tự do tự tại bôn chạy, trước đây
Tĩnh thiếu gia khiển mã, sợ Tô Mạt không quen cưỡi, thời điểm cùng nhau
cưỡi luôn ghìm ngựa chạy chầm chậm.

Hiện tại bị Tô Mạt nhất phóng túng, nó cũng làm càn, chạy như điên không dừng.

Một người một con ngựa, đều giống như con ngựa hoang, hướng về chân trời chạy như bay.

Tĩnh thiếu gia tuy rằng võ công cao, nhưng cưỡi con ngựa lại là con ngựa mẹ, vốn định cho Tô Mạt học cưỡi dùng đến.

Làm sao là đối thủ của Tia chớp.

Rất nhanh đã bị vượt mặt bỏ rơi ở rất xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận