Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Thường xuyên qua lại, Tia chớp cùng nàng đã thành bạn tốt.

Tĩnh thiếu gia ngược lại chính là chủ nhân của nó.

Tuy rằng người khác nhìn thấy nàng đang đánh ngựa, thực tế roi có vung tới
nhưng không đụng tới thân ngựa, chỉ là đang tán thưởng nó,“Tia Chớp,
ngươi quá lợi hại đi, phi thật nhanh, thật giỏi quá, còn có thể nhanh
nữa không a ?”

Tia chớp nhận được sự khích lệ của nàng, nó bán mệnh phi.

Quan đạo nơi vùng đồng bằng, là đi nơi thông tới kinh thành, ra khỏi thành chính là lá cây sum suê xanh tươi.

Hai bên là ruộng lúa mạch tươi tốt.

Mùa xuân trong tháng ba, lúa mạch tươi tốt phồn thịnh.

Bên đường, nhóm nông phu bận rộn, có người ở ruộng múc nước tưới cây, vội vàng gieo trồng vụ xuân.


Đột nhiên lão nông lưng còng xoay người gánh hai cái sọt, phía trước là
tiểu tôn tử của hắn, phía sau là phân, muốn đi tưới ruộng.

Lão nông từ con đường nhỏ quẹo lại đây, phía trước bị rặng liễu ngăn trở, Tô Mạt cùngTia chớp đều không nhìn thấy.

Chờ hắn đi ra, cũng đã đến trước mặt rồi.

Mắt xem xét Tia chớp chân trước phi đạp, như đang muốn giẫm chết lên đứa bé tiểu tôn tử kia.

Người qua đường đều kinh hãi, quát to hướng lại đây, còn có người hét bảo lão nông nơi đó tránh ra.

Lão nông phu bởi vì ánh mắt không được tốt, lỗ tai lại bị điếc, phía trước không phát hiện, hiện tại đã chậm một bước rồi.

Hắn run cầm cập, giống như cái cọc gỗ đứng ở nơi đó, động cũng không động .

Tô Mạt không kịp suy nghĩ, phản ứng theo bản năng xuất ra khí lực bú sữa
thúc mạnh ngựa, không cho Tia chớp ngừng, mà là bốn vó phát lực, bay lên không bay vọt đi.


Nhưng là Tia chớp phía trước chính là bôn
chạy, không có làm tốt công tác chuẩn bị, tuy rằng nương theo khí lực
thân thể Tô Mạt đứng dọc lên, nhưng cũng chỉ là khó khăn lắm mới phóng
qua được, không có năng lực giữ vững cân bằng.

Lập tức ngã trên mặt đất.

Tô Mạt cũng bởi vì lôi kéo cương ngựa, dùng hết khí lực, muốn vận khởi khinh công vót đi, nhưng cũng không thể.

Lập tức bị hung hăng ngã văng ra ngoài.

Bàn tay nhỏ bé của nàng đem mặt che lại, đau buồn nghĩ: Xem ra làm
người không thể quá đắc ý, còn có trên đường không thể vượt quá tốc độ
được ......

Hai bên đường đều là ruộng vườn, trên đầu còn ủ đống phân bón của nhà nông, tản ra hương vị nguyên thủy cực kỳ.

Tô Mạt nghĩ chính mình cũng có một ngày chật vật như thế, chỉ sợ sẽ làm cho đám tiểu tử xấu xa đó vui cười nửa đời a.

Ngay tại lúc nàng cố gắng muốn điều chỉnh thân thể, thời điểm mượn lực né
tránh, chỗ eo hông nàng bị kéo chặt, giống như gió thu cuốn bay lá vàng
vậy, nhẹ nhàng bị người khác cướp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận