Long Kiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, a lên, hỏi: "Cửu thiên dẫn lôi quyết? Muốn dạy ta hả?"
Như Như và Ý Ý đắc ý dào dạt bắt lấy tay áo của nàng kéo về phía chân núi: "Đương nhiên rồi, bí kíp của gia tộc Long tỷ tỷ, khẳng định phải dạy cho Long tỷ tỷ chứ, sao có thể dạy cho ngoại nhân?"
Long Kiểu Nguyệt "a" một tiếng, Như Như ngây thơ hỏi: "Long tỷ tỷ hôm nay ở Tam Tư điện tuy rằng quăng mặt mũi của những khách nhân đó, tuy những khách nhân ấy trên mặt một bộ tức giận, nhưng Như Như xem ra, trong lòng bọn họ ngược lại thật cao hứng.
Long tỷ tỷ, đây là vì cái gì a?"
Long Kiểu Nguyệt vừa nghe liền vui vẻ, sờ sờ đầu Như Như, ha ha cười nói: "Bởi vì bọn họ đều là M."
(*masochist: mấy người thích bị hành hạ, ngược đãi)
Vô nghĩa, Trường Lưu và Long Đình nhiều thế hệ giao hảo, nhất cử nhất động của Long Kiểu Nguyệt khẳng định đã sớm từ Trường Lưu truyền về cho Long tông chủ đang lo lắng ái nữ ở Long Đình.
Ngươi xem Long đại tiểu thư này từ nhỏ lớn lên ở Long Đình, nhận hết sủng ái, hưởng hết phú quý nhân gian, tính tình ngang ngược, nhiều năm trời vẫn gọi lão cha mình là "lão thất phu." Nay thái độ khác thường lên núi không nói, thế nhưng trên núi còn ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện.
Đều nói giang sơn dễ đổi, dưới tình huống không có điều kiện ngoại lực bắt buộc thay đổi, đừng nói Long tông chủ, ngay cả bản thân Tần Cúc Cự cũng không tin tưởng người quen thói hoàn khố đại tiểu thư – thổ hào thế gia, phú nhị đại sẽ sửa đổi bản tính, ở trên núi thu liễm bổn phận.
Chính là trong nguyên tác, Long Kiểu Nguyệt bị Lăng Vân Tiêu cái tên bị bệnh đau mắt kia hạ [Phệ tâm ma cổ], làm việc không thể thu hút sự chú ý của người khác, huống chi bản tính vốn sẽ không thèm làm bạn với phàm nhân, cho nên mới một mực thản nhiên cười, thản nhiên làm chuyện xấu.
Mà hiện tại, là vì Tần Cúc Cự ở trong thân xác Long Kiểu Nguyệt là một người thành thật bổn phận, người vô tội nơm nớp lo sợ, muốn tránh khỏi tình tiết vở kịch, nhưng vô luận thế nào, sự tương phản của Long Kiểu Nguyệt trước khi lên núi và sau khi nên núi cũng đủ để khiến Long tông chủ chú ý.
Bởi vậy mấy người kia là do lão đầu tử phái tởi để thử, xem ta có phải là kẻ đoạt xá Long Kiểu Nguyệt hoàn khố vô lễ tuỳ hứng điêu ngoa tận trời kia không.
Ý Ý kéo tay áo nàng, lắc lắc hỏi: "Cái gì là M a? Long tỷ tỷ, Như Như và Y Ý sống mấy mươi năm cũng chưa từng nghe nói qua!"
Long Kiểu Nguyệt sắc mặt nghiêm nghị, hơi nhéo mũi hắn: "Tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy làm chi, cẩn thận trở về Thế Tôn khoá miệng của ngươi."
Ý Ý bĩu môi, bất mãn ngậm miệng.
***
Trúc Lăng Thai, Linh Thú Phong.
Một nhành trúc vươn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời đã gần tối.
Nữ tử mặc giáo phục bạch lam của Trường Lưu mặt mày nhuốm tia mệt mỏi, cung kính cầm ấm trà trên bàn châm một chung trà, hai tay cung kính cầm, cúi đầu, hơi hơi xoay người đem chung trà đưa tới trước mặt nữ tử ngồi dựa trên ghế: "Tam di nương, xin bớt giận."
Bên cạnh có vài người dáng dấp hộ vệ đang đứng, nữ tử ở trước mặt tầm ba mươi tuổi, mi nhãn ẩn chứa phong vận, một thân váy tím, bên ngoài phủ một lớp váy mỏng bằng lụa, trên mặt mang theo một tia tức giận.
Nhìn thấy trà đưa đến trước mặt, nàng không kiên nhẫn vung tay lên, hất đổ chung trà, nổi giận đùng đùng mắng: "Nguôi giận? Nguôi giận cái gì?! Người ta đều khi dễ đến trên đầu chúng ta rồi!"
Chung trà kia nghiêng đi trên tay Bạch Chỉ, nước trà nóng bỏng sánh vài giọt lên tay nàng, trên da thịt như bạch ngọc nhất thời nổi lên một mạt hồng.
Nàng theo bản năng rụt tay về, lại vẫn ôn nhu cung kính cúi đầu, muốn đi nhặt chung trà màu tím rơi xuống đất.
Tam di nương giận quá hoá cười, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trách móc: "Ngươi chỉ có chút năng lực bưng trà đổ nước sao?! Bạch Chỉ, ngươi cũng biết đó.
Tây Bắc Tề Vân phủ mấy năm nay mặt ngoài nhìn phong quang, nhưng nội bộ đã sớm chẳng còn gì.
Long Đình thế gia mấy năm qua ỷ vào việc có quan hệ thông gia với hoàng cung, lại có [Cửu thiên dẫn lôi quyết] hộ thân, ức hiếp môn phái chúng ta, độc bá ở Tu Chân Giới.
Chúng ta Tây Bắc Tề Vân phủ đưa ngươi lên đây, để trông cậy cái gì? Mong cái gì? Ngươi ngược lại, ở vị trí thủ tịch đệ tử ngây người vài năm, kết quả không lên làm Chưởng môn Tiên Xu Phong, ngược lại tiểu thư dòng chính của Long Đình thế gia kia, ỷ vào hôn ước với Trầm Vọng sơn, vừa lên đây liền chiếm tiện nghi.
Ngươi ngồi ở vị trí thủ tịch lâu như vậy, đầu óc ngươi bỏ đi rồi sao?!"
Bạch Chỉ cúi đầu không nói một lời.
Tam di nương cười lạnh, sắp tức đến phát khóc, chỉ cười lạnh nói: "Ngươi có biết, chúng ta hôm nay lên núi vẫn là phải ngàn cầu vạn cầu mới để cho hai hoá mục đồng tử thả cho chúng ta lên núi.
Ngươi có biết, di nương hôm nay thiếu chút nữa đã bị hai tiểu đồng tử kia bắt quỳ xuống không?! Kia bất quá chỉ là hai khôi lỗi, hai tờ giấy vô dụng mà thôi! Ngay cả khôi lỗi do thuật quỷ mị làm ra đều có thể ức hiếp trên đầu Tây Bắc Tề Vân phủ chúng ta.
Ngươi nói một chút xem, ngươi ở trên núi ngốc mấy năm không lên làm vị trí Chưởng môn, người ta vừa lên núi liền ngồi lên vị trí này, truyền ra ngoài thật sự là chuyện đáng chê cười.
Bạch Chỉ, ngươi nói một chút, ngươi muốn mặt mũi của Tây Bắc Tề Vân phủ chúng ta vứt đi đâu!"
Bạch Chỉ cúi đầu, quỳ xuống nói: "Tam di nương, là Bạch Chỉ kém cỏi, thỉnh tam di nương bớt giận."
Tam di nương thấy nàng quỳ rạp dưới đất, chỉ đành phải hoà hoãn khẩu khí, ngữ khí dịu đi, mâu quang loé lên quang mang quỷ dị, chậm rãi nói: "Thôi, trông cậy vào ngươi lại có gì dùng.
Phụ thân ngươi biết được tin tức này, bảo ta ngựa không dừng vó đến đây.
Nếu không phải lúc trước của hồi môn của ta có dị thuật 'súc địa thành thốn', thì có lẽ hôm nay còn chưa tới."
Nàng đem một lọn tóc vén ra sau tai, quyến rũ mà ôn hoà nói tiếp: "Hôm nay lúc ta lên núi có nghe Chu Vân Vân nói, tiểu thư của Long gia trước kia có quan hệ không tệ với ngươi, mấy ngày nay lên làm Chưởng môn còn muốn tới tìm ngươi.
Trước kia ta nghe nói nha đầu đó là hoàn khố kiệt ngạo, thực không biết nàng thế nhưng lại yên ổn ở chung với ngươi."
Bạch Chỉ cúi đầu, trong mắt có một tầng thuỷ quang bàng bạc, hốc mắt hơi đỏ lên, long lanh hơi ánh sáng.
Nghe tam di nương nhắc tới Long Kiểu Nguyệt, nàng chỉ đành ngẩng đầu, dẫn theo một tia chua xót nói: "Phải, tiểu thư của Long gia tính tình rất thẳng thắn thành khẩn."
Tam di nương cười nhạo một tiếng, hừ giọng nói: "Thẳng thắn thành khẩn? Thẳng thắn thành khẩn sẽ đoạt vị trí của ngươi sao?"
Nhìn Bạch Chỉ đang muốn mở miệng, nàng lại nâng tay lên, làm thủ thế câm miệng, chậm rãi nói: "Ngươi đừng bảo ta là do uy áp của Thánh Tôn, nếu nàng ta thực sự không muốn đoạt vị trí của ngươi, có thể vác hành lý rời khỏi Trường Lưu.
Nàng đi rồi, vị trí phong chủ Tiên Xu Phong chẳng phải sẽ tự nhiên thành của ngươi sao? Ngươi còn tưởng ai có thể ép buộc tiểu thư của Long Đình thế gia chắc?"
[Tần Cúc Cự loạn chen vào: Ai nói người khác không thể ép buộc ta! [Phệ tâm ma cổ] của tên bị đau mắt kia chính là chứng cớ tốt nhất!]
Bạch Chỉ ngậm miệng.
Tam di nương vuốt ve một lọn tọc buông rủ trước ngực mình, có chút chần chừ nhưng vẫn đánh bạo khuyên nhủ: "Ta nghe nói, Long Đình thế gia phái người lên núi dạy Long tiểu thư [Cửu thiên dẫn lôi quyết].
Ngươi nếu nhàn rỗi không có việc gì, đi qua chỗ tiểu thư Long gia lung lạc nhiều một chút.
Nghe nói Long gia tiểu thư là một kẻ không có đầu óc, không chừng có thể chia cho ngươi nửa điểm tâm pháp."
Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn nàng, tam di nương thanh thanh cổ họng, đè thấp thanh âm, tham lam nói: "Cho dù không thể học tinh tuý, chỉ cần có thể học chút da lông cũng đủ để Tề Vân phủ kiếm đủ tiền vốn."
Bạch Chỉ uyển chuyển cự tuyệt: "Tam di nương, trừ con trưởng tử của Long Đình ra, ngoại nhân chúng ta...."
Tam di nương không kiên nhẫn gạt đi: "Đừng nói những chuyện tầm phào đó! Long Đình hiện tại một mình độc bá, Tây Bắc Tề Vân phủ của chúng ta còn chống đỡ được mấy năm? Ngươi không lo lắng cho ta, thì cũng nên lo lắng cho nương của ngươi đi.
Ngươi nói một chút xem nương của ngươi thân thể yếu đuối, có ngày nào mà không phải được hầu hạ ăn ngon mặc đẹp đâu? Phụ thân ngươi còn ở quý phủ chờ tin tức tốt của ngươi đó.
Cha ngươi hiện tại thân mình lại không được tốt, không rời phủ được, mấy nhi tử lại không ra gì, toàn bộ Tây Bắc Tề Vân phủ người trông cậy được cũng chỉ có mình ngươi.
Lại nói, nếu ngươi có thể chiều nàng ta vui vẻ, nàng cho ngươi chút ưu việt, đối với Long gia mà nói cũng có là gì đâu?"
Nói nói đến cuối cùng, đã nói không rõ là uy hiếp hay bắt buộc.
Bạch Chỉ chỉ đành đem nửa câu sau nuốt trở về, gian nan gật đầu: "Bạch Chỉ đã biết, mong di nương trở về bẩm báo phụ thân, nói Bạch Chỉ chúc hắn thân thể an khang."
Hết chương 19.