Sáng sớm hôm sau, gia chủ của Tây Bắc Tề Vân Phủ vội vội vàng vàng phái người đến bẩm báo Long Kiểu Nguyệt, nói là người thiếu niên mà nàng muốn tìm đó đã tìm được rồi.
Lúc này Long Kiểu Nguyệt liền xốc lại tinh thần, cũng bất chấp không hỏi vì sao Bạch Chỉ không tới, hai mắt toả sáng nhìn vị quản gia tên gọi là Hà thúc mà ngày hôm qua đã đến đón tiếp nàng, kích động nói: "Mau, mau dẫn ta đi xem."
Tần Cúc Cự trong lòng kích động khó có thể nói rõ.
Giống như một học sinh tiểu học lần đầu tiên đeo khăn quàng đỏ, phấn khích đến không biết phải làm sao.
Nàng lén lút nấp sau một bức tường đổ nát loang lổ sắc vàng của đất, vươn đầu nhìn vị nam chủ ngầu lòi đẹp trai nổ trời trong truyền thuyết mà ngày sau sẽ thăng chức rất nhanh, thăng cấp tăng lương lên làm CEO của Trường Lưu, rồi kiêm luôn tổng tài của ma tộc, cưới bạch phú mĩ của nhân hoàng tộc kia.
Hai cục bột mặc bạch y cuộn tròn ôm chân nàng, cũng học bộ dáng lén lút của nàng, ló đầu nhìn thiếu niên đang ở trong căn phòng rách nát xiêu vẹo.
Trong căn phòng có nguy cơ sắp sập, ánh mặt trời chiếu xuyên qua vô số lỗ nhỏ trên mái nhà thủng lỗ chỗ, một miếng vải trắng rách nát nửa xám nửa trắng bị hắn kéo đến, dùng để ngăn trở ánh mặt trời nóng rực bên trên.
Gian nhà này vừa thấy đã biết nhiều năm rồi không tu sửa, vách tường đất một bên đã không chịu được sức nặng mà hơi sụp xuống.
Trên vách tường đã nghiêng đó, thậm chí còn lác đác vài nhánh cỏ xanh tươi mọc lên.
Bên cạnh căn phòng được lâm thời dựng lên, có một thiếu niên mặt mày xám tro đang bận bịu nhóm lửa, lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem thứ gì đó đang nấu trong nồi đã chín chưa, ngay cả mồ hôi trên đầu cũng không kịp lau.
Long Kiểu Nguyệt núp sau bức tường đất, không chớp mắt nhìn thiếu niên đang bận rộn không ngơi kia.
Bắc Lăng Thành - cái người trong truyền thuyết dung nhan thanh tú tuấn dật làm cho nữ nhân toàn thiên hạ, trên có Công Chúa nhân hoàng tộc Hạ Nhược Hoa, trái có Thánh Nữ ma tộc kiêm hoa hậu giảng đường của Trường Lưu [do Long Kiểu Nguyệt tự kỷ], phải có thủ tịch đại đệ tử dịu dàng của Tiên Xu Phong như Bạch Chỉ, dưới có vô số fans nữ - người qua đường từng có duyên gặp mặt một lần liền khăng khăng một mực, đều vì dung nhan của hắn mà điên cuồng, đang ở trong một căn nhà bằng đất nho nhỏ thủng ánh sáng lỗ chỗ làm cơm.
Aish, mạc khi thiếu niên cùng* mà ~
(*ý chỉ con người thay đổi theo thời gian, đừng coi thường những người còn trẻ khó khăn, tương lai sẽ thay đổi chưa biết được)
Tần Cúc Cự là lần đầu tiên nhìn thấy nam chủ truyền kỳ nhất, tuấn mỹ nhất dưới ngòi bút của mình, trong nội tâm một trận ngũ vị tạp trần.
Nói không cảm thán là giả, nàng phí hết tâm huyết viết xong bản tiểu thuyết [rác rưởi] lấy nước mắt người ta [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] này, đã trút xuống vô số tâm huyết để đắp nặn nhân vật bên trong.
Nay chính mắt gặp được dung mạo của đệ nhất nam chủ mà mình dụng tâm sáng tạo, nội tâm của nàng dâng lên một cảm giác nói không nên lời.
Nhân vật vốn trong ảo tưởng nay xuất hiện trước mặt mình, tóm lại cảm giác thực mới lạ.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện tên nam chủ này là người về sau muốn đem nàng vạn tiễn xuyên tâm, Long Kiểu Nguyệt hung hăng lắc lắc đầu, đem ý niệm đó hất văng khỏi đầu.
Đã đến đây, còn có gì có thể tưởng tượng mà cảm thán, Bắc Lăng Thành chẳng qua chỉ là người được sáng tạo dưới ngòi bút của mình, thế giới này là hư cấu, nhưng tình tiết vạn tiễn xuyên tâm rơi trên người mình mới thật sự đau đớn đó!
Long Kiểu Nguyệt quyết định chủ ý, cuối cùng từ sau tường vây đi ra.
Xa xa nhìn lại, Bắc Lăng Thành thuở niên thiếu phá lệ gầy yếu, mặc một thân xiêm y vải thô màu xám bình thường rẻ tiền nhất, vạt áo trước còn có một mảnh vá màu xanh lam đậm.
Long Kiểu Nguyệt vì phòng ngừa bị mĩ sắc của nam chủ chọc mù hai mắt, chỉ đành híp mắt đi đến hướng kia.
Như phát giác có người tới gần, thiếu niên Bắc Lăng Thành chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng Long Kiểu Nguyệt.
Giờ khắc này, Long Kiểu Nguyệt nhớ tới một đoạn trích trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa].
Trích lời tự thuật của tiểu công chúa Hạ Nhược Hoa: "Hắn là một người rất thu hút tầm mắt, vô luận ở phương nào, vô luận mang diện mục nào, ta cuối cùng đều có thể liếc một cái liền nhận ra hắn."
Mẹ nó! Không công bằng mà!!!!!! Bản mặt mang mười độ ánh sáng nhu hoà này, đừng nói nơi này là hoang sơn dã lĩnh, dù ngươi ở một nơi người tới người lui tấp nập, cái bản mặt tràn đầy quang mang nhu hoà thánh khiết thế này, trừ đứa mắt mù ra thì đm ai mà không nhìn ra!
Má, đây vẫn là [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] do bản Cúc Cự đây viết hả? Rõ ràng đây là một quyển tiểu thuyết bi kịch tình yêu lấy nữ tính kiểu bạch liên hoa Mary Sue làm chủ, vì cái gì lúc trước khi ta gặp tiểu công chúa, trên mặt tiểu công chúa không có ánh sáng nhu hoà này, ngươi một tên nam nhân vật chính ngược lại có tiêu chuẩn cao nhất đó xứng cùng hả!
(*kiểu như quang mang thánh mẫu, người như toả ánh sáng thánh khiết ấy)
Long Kiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, dung nhan thanh tú non nớt có thể nhéo ra nước, tự mang quang mang nhu hoà toả sáng đầy vẻ đáng thương của Bắc Lăng Thành, nhất thời thiếu chút nữa quay lưng bỏ đi.
Bắc Lăng Thành cuồng ngạo lãnh khốc nổ trời đâu, vì cái gì lại là một thiếu niên đơn độc điềm đạm đáng yêu mặt mày như nước thế này, nơi nào có khí chất "thiên hạ này ngoài ta đây còn ai" của nam nhân vật chính, này, này, này vẫn là Bắc Lăng Thành ta biết sao?
Bắc Lăng thành nhìn một nữ tử mà mình chưa bao giờ gặp đang đi về phía mình, xiêm y phá lệ hoa mỹ, ống tay áo theo động tác của nàng lay động không ngừng.
Phía sau còn có hai tiểu thị đồng một nam một nữ mặc bạch y đi theo, hắn rất tự nhiên đoán Long Kiểu Nguyệt khẳng định là tiểu thư của hộ giàu có, không biết sao thế nhưng hôm nay lại đến khu phòng xá rách nát ở nơi hoang vắng ngõ hẻm của phủ thành này.
Thấy Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt mộng bức không dám tin nhìn hắn, Bắc Lăng Thành chỉ gật gật đầu với nàng, thành thật mà cung kính lễ phép nói: "Xin hỏi tiểu thư một người đến hoang thôn này, là lạc đường sao?"
Lúc nói, hắn còn quấy thứ cháo gì đó màu nâu trong nồi.
Long Kiểu Nguyệt rời ánh mắt từ trên khuôn mặt toả sáng quang mang nhu hoà của hắn đi, lại nhìn cháo đang được nấu bên cạnh.
Má nó, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng! Bản Cúc Cự còn đang nghĩ, nếu Bắc Lăng Thành hơi thoạt nhìn có một chút tính uy hiếp, ta sẽ hạ quyết tâm, trực tiếp dùng [Cửu thiên dẫn lôi quyết] đánh hắn, đoạn tuyệt hậu hoạ.
Giờ nhìn bộ dáng yếu ớt đơn bạc như vậy của Bắc Lăng Thành, coi như đang đối diện với một người vô tội, Tần Cúc Cự vẫn không ra tay được.
Hai tiểu đồng tử tựa hồ không có chút cảnh giác với Bắc Lăng Thành, buông tay Long Kiểu Nguyệt ra, chạy đến bên cạnh hắn, nhìn vào nồi.
Hai bọn họ kiễng chân, nhìn chăm chú trong nồi thật lâu mới hiếu kỳ ngọt ngào hô: "Ca ca, bên trong đang nấu gì thế?"
Thần sắc Bắc Lăng Thành rất tiều tuỵ, nhưng ánh mắt cũng đơn giản thuần tuý.
Hắn thật cẩn thận sờ sờ đầu Như Như, nói: "Cẩn thận một chút, hơi nóng đó."
"Không có gì, đồ ăn mà thôi." Hắn không trả lời câu hỏi, chỉ quay đầu nhìn Long Kiểu Nguyệt, dùng một dáng vẻ thiện ý tốt bụng ôn hoà hỏi: "Nếu tiểu thư lạc đường, ta có thể dẫn tiểu thư ra khỏi hoang thôn này."
Long Kiểu Nguyệt liếc trong nồi một cái, là bùn đất và vỏ cây trộn lẫn với cám nấu thành cháo.
Thứ đó tuy ăn có thể đỡ đói, nhưng trường kỳ dùng để ăn sẽ chỉ làm người gầy yếu thiếu máu, cuối cùng suy yếu mà chết.
Mặc dù Long Kiểu Nguyệt không biết thi thể của song thân hắn để ở nơi nào, nhưng nàng cũng hiểu thiếu niên nói chuyện ôn hoà thành khẩn trước mặt tuyệt đối sẽ không vứt bỏ thi thể của song thân mình.
Xem tình huống này, trước khi gặp được Hạ Nhược Hoa, Bắc Lăng Thành thật sự xem như đã cùng đường mạt lộ.
Khó trách một nén bạc đó của tiểu Công Chúa, liền làm cho Bắc Lăng Thành hoàn toàn hoàn toàn vứt bỏ hết thảy đem lòng yêu nữ chủ, người đã cứu vớt hắn khi hắn ở trong tuyệt cảnh khó khăn nhất.
Long Kiểu Nguyệt quay đầu bước đi.
Bắc Lăng Thành vẻ mặt không hiểu ra sao, nhìn nàng không nói một lời xoay người rời đi, hai cục tròn tròn trắng trắng kia cũng hai mặt nhìn nhau, chỉ đành đứng dậy từ bên cạnh bếp lò, đi theo Long Kiểu Nguyệt ra khỏi hoang thôn.
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt đã nghĩ tốt kế hoạch.
Nàng nói với Như Như ở bên cạnh: "Ngươi đi nói cho phủ chủ của Tây Bắc Tề Vân phủ, Bắc Lăng Thành này là cố nhân của ta, nói bọn hắn nể mặt mũi của Long Đình mà lấy lễ đối đãi với hắn, an táng phụ mẫu hắn, thu lưu hắn, làm cho hắn bái nhập làm môn hạ của Tề Vân phủ, sau này cũng có nơi quy chúc."
Như Như nắm tay nàng, trợn tròn đôi mắt đen bóng, hỏi: "Long tỷ tỷ sao biết phụ mẫu hắn đã mất? Còn an bài Tây Bắc Tề Vân phủ an táng phụ mẫu hắn nữa?"
Tần Cúc Cự lặng yên thầm nói trong lòng, ta không chỉ biết phụ mẫu hắn đã mất, còn biết hắn bằng vào bản sự cùng khắc khổ, ngày sau nhất định là một thế hệ kiêu hùng một phương.
Tây Bắc Tề Vân phủ của Bạch Chỉ mấy năm nay vẫn không có một đệ tử đắc lực đại diện, nếu Bắc Lăng Thành có thể bái nhập Tây Bắc Tề Vân phủ, nói không chừng ngày sau còn có thể thay Bạch Chỉ chấn hưng Tề Vân phủ.
Đây coi như là một việc tốt mà mình làm thay Bạch Chỉ đi.
Hết chương 25.