Nữ Nhị Đại Tác Chiến


Mắt thấy Thu Minh Uyên trưng cái bản mặt băng sơn thối không rung động mảy may trước mặt mình, y trang phiêu phiêu đứng trên thân kiếm, Long Kiểu Nguyệt nhất thời hết chỗ nói rồi.
Nên giải thích thế nào mới có thể làm cho bọn họ tin tưởng ở dưới Tây Phong đàm không phải là đầu cự si cặn bã vừa không có bề ngoài, sức chiến đấu lại giá trị âm, mà là Côn thú có thể thôn thiên diệt địa trong truyền thuyết đây?
Không nói đến Long Kiểu Nguyệt ở Trường Lưu căn cơ chưa ổn, lời nói căn bản không có cách nào so sánh được với Thế Tôn, huống chi Côn thú đã sớm bị diệt sạch ngàn năm, dưới đáy Tây Phong đàm tối đen một mảnh, nào biết bóng đen như phù dung sớm nở tối tàn đó có phải Côn thú thật hay không.

Nàng thốt ra những lời ấy, quả thực là nói chuyện giật gân nhiễu loạn nhân tâm, Thu Minh Uyên đương nhiên nghĩ nàng sợ chết, ngay cả đệ tử của Long Đình nhà mình, Trầm Tinh Nam đều mắt chớp chớp sán lại nói "tiểu thư không cần lo lắng".
Loại thời điểm chỉ có tự mình biết tình tiết vở kịch kiểu này, tâm thật sự mệt mỏi quá.
Long Kiểu Nguyệt châm chước lời nói, nghĩ làm thế nào mới có thể để Thu Minh Uyên tin tưởng mình, Bạch Chỉ đã tiến lên, trên khuôn mặt dịu dàng, mi mắt khẽ buông lơi.

Chu Vân Vân hơi kéo kéo nàng: "Đại sư tỷ, không thể!"
Long Kiểu Nguyệt ngẩng đầu, Bạch Chỉ dĩ nhiên đã đứng ở trước kiếm của Thu Minh Uyên, cho dù có cung kính, cũng mang theo kiên định nói: "Thế Tôn, Tiên Xu phong đại đệ tử Bạch Chỉ có điều muốn nói."
Thu Minh Uyên nheo lại mắt, một trận âm phong thổi qua, ánh mắt hắn liền giống ngọn âm phong kia, âm trầm đến xương, lạnh lẽo doạ người.
Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn, kiên định nói: "Đệ tử cảm thấy, lời Long chưởng môn nói có đạo lý, Tây Phong đàm kia phía dưới xâm nhập vào Ma Vực, vực sâu ngàn thước, không thể phán đoán tình huống phía dưới.

Vừa rồi lôi quang của Chưởng Môn chỉ chiếu sáng được một khoảng nhỏ, thân phận của cự thú kia vẫn chưa rõ, cứ thế liền dễ dàng hạ xuống Tây Phong đàm, đúng là mạo hiểm."
Thu Minh Uyên đứng trên thân Luân Hồi kiếm, khuôn mặt được kim quang mạ lên vẻ gợn sóng không sợ hãi, nhưng Long Kiểu Nguyệt lại rõ ràng cảm giác được sắc mặt hắn ngày càng khó nhìn.

Trong ánh mắt lạnh lẽo trừ âm phong bắn ra, thuận tiện còn kèm theo lưỡi băng đao.
Thu Minh Uyên chỉ nhìn Bạch Chỉ, phun ra một từ: "A?"
Giờ phút này Long Kiểu Nguyệt mới tin một câu, một người càng ôn nhu, nội tâm càng cường đại, mà người càng ôn nhu lại càng quật cường, người càng ôn nhu một khi đứng lên, chẳng sợ biết rõ phía trước là núi đao biển lửa cũng tuyệt không lúng túng.

Bạch Chỉ chính là đại biểu điển hình cho loại người này.
Mắt thấy trong mắt Thế Tôn đã bắt đầu loé lên băng đao bắn sưu sưu ra ngoài, Long Kiểu Nguyệt cuối cùng vẫn bước ra, chắn trước mặt Bạch Chỉ, ngẩng đầu, dùng khí độ hoàn khố miệt thị thiên địa miệt thị vạn vật, miệt thị toàn trường của Long Kiểu Nguyệt, thản nhiên dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Thế Tôn nếu tất yếu muốn xuống Tây Phong đàm, Long Kiểu Nguyệt ta không ngăn cản.

Nhưng Thế Tôn trước hết phải hiểu, Long Kiểu Nguyệt ta trừ việc là tiểu thư của Long Đình thế gia, lại còn là Phong chủ của Tiên Xu phong do Trường Lưu Thánh Tôn khâm điển, người của chúng ta, đương nhiên nghe ta mà làm.

Ta nói không được xuống, thì không thể xuống!"
Lời này nói năng có khí phách! Thái độ này, cường ngạnh như sắt! Ngữ khí này, thực đúng phong cách Long Kiểu Nguyệt!
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng âm phong gào khóc xẹt qua bên tai nàng, tựa như quỷ hồn dùng móng tay thật dài cào lên vách tường, thanh âm rền rĩ khiến da đầu người ta run lên.
Không biết từ khi nào, người xung quanh đã không dấu vết di chuyển vị trí, rõ ràng chia làm hai bên.

Phía sau Long Kiểu Nguyệt là đệ tử của tiểu phân đội của Long Đình do Trầm Tinh Nam dẫn đầu, đương nhiên một lòng theo thiếu chủ, không chút suy nghĩ liền đứng phía sau Long Kiểu Nguyệt.
Tiên Xu phong lần này chỉ có bốn người đi, trừ Bạch Chỉ, Chu Vân Vân cùng A Ninh ra, còn có một long sáo đệ tử.

Mắt thấy Bạch Chỉ chống đối Thế Tôn, Chu Vân Vân ở phía sau Bạch Chỉ hoảng loạn ngó trái ngó phải, cuối cùng vẫn tha thiết đứng phía sau Bạch Chỉ.
A Ninh và long sáo đệ tử kia vẫn đứng trong đại bộ đội của Thế Tôn, không khí của hai bên thật vi diệu.
Long Kiểu Nguyệt tuy trên mặt còn muốn giả vờ giả vịt, nhưng vẫn rất muốn vô lực mắng một câu.
Bản Cúc Cự thật sự không nên làm cái chức Chưởng Môn đó, vô luận nói thế nào, khí thế, kiến thức cùng sự quyết đoán của Bạch Chỉ đều viễn siêu cái đồ giả như nàng.

Ở trên núi ba năm qua trừ luyện [Cửu thiên dẫn lôi quyết], nàng còn không biết mình ở Trường Lưu cùng vị Thế Tôn kia đã ở tình trạng như thế nước với lửa.
Đây là muốn làm gì ah! Hiện trường muốn xé rách da mặt sao?! Tuy rằng có thể ngăn lại Bạch Chỉ cùng Chu Vân Vân, nhưng Thu Minh Uyên tên sb* này sẽ không thật sự mang những người khác xuống tìm chết đấy chứ?
(*sb: viết tắt của stupid - ngu xuẩn)
Bên cạnh có một đệ tử đi ra, làm như không thể nhịn được nữa quát: "Lớn mật! Cái gì mà Chưởng Môn của Tiên Xu phong, nếu còn cho rằng mình là đệ tử của Trường Lưu, lại sao có thể không nhìn môn quy của Trường Lưu mà chống đối Thế Tôn! Ở đây chư vị đệ tử Trường Lưu đều biết, tiểu thư của Long gia là hoàn khố điêu ngoa không học vấn không nghề nghiệp, ngồi trên vị trí của Tiên Xu phong cũng bất quá là vì mặt mũi của Long Đình cùng hôn ước với Trầm Thế Tôn mà thôi.

Ngươi nói mình là Chưởng Môn của Tiên Xu phong, ngươi hỏi một chút mọi người ở đây, có mấy người chấp nhận cái vị trí Chưởng Môn này của ngươi?!"
Hắc, vị tiểu ca rất smart, để tóc mái nghiêng này ngươi thực quá phách lối đi thôi, kia lúc trước trên đại điện ta tiếp nhận chức vụ, Thánh Tôn ở đó sao ngươi không dám đi ra biểu đạt sự phẫn uất cùng bất mãn của ngươi? Nói trắng ra, bất quá là vì Thu Minh Uyên khó chịu với ta, nên khiến cho đám diễn viên quần chúng các ngươi thật đúng là nghĩ mình có thể chui lên trời.
Tiểu ca diễn viên quần chúng nói xong, tức giận bất bình trở lại bên cạnh Thu Minh Uyên, lại bình ổn lồng ngực phập phồng bất động cả nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Đệ tử quá phận, thỉnh Thế Tôn trách phạt."
Trách phạt cái rắm, ngươi không thấy Thu Minh Uyên suýt nữa cười phá ra đó à? Đám các ngươi lăn lộn dưới trướng Thu Thế Tôn, làm sao không biết Thu Minh Uyên đã sớm bất mãn với bản Cúc Cự, các ngươi "quá phận" kiểu này, quả thực là trung thành tận tâm thay Thu Thế Tôn biểu đạt tiếng lòng muốn nói cũng không dám nói mà!
Nhưng mà mặt mũi vẫn phải thể hiện, ý cười còn chưa tới đáy mắt Thu Minh Uyên liền biến thành một mảnh lãnh liệt.

Hắn lạnh lùng nói với vị đệ tử đầy mặt xin thỉnh tội kia: "Trở về lĩnh năm mươi trượng, nhốt trong Tư Quá Nhai ở Mẫn Sinh Cung bảy ngày."
Đệ tử bình thường chống đối trưởng giả, bất quá chỉ bị trách phạt mười trượng, lần này trừng phạt nặng như vậy, thật đúng là cố ý diễn cho bản Cúc Cự xem.
Đệ tử kia nghe mệnh lệnh đó, sắc mặt tức khắc có điểm trắng bệch, nhưng vẫn cung kính gật đầu nói: "Rõ."
Chậc chậc, thực thảm, qua sông đã bị đoạn cầu, tiểu huynh đệ ngươi rốt cuộc vẫn quá non mà!
Nhìn vẻ mặt Long Kiểu Nguyệt như đang xem diễn trò, Thu Minh Uyên xụ bản mặt thối, vung tay áo lạnh lùng nói: "Nếu là đệ tử của Long Chưởng Môn, kia bản tôn không xen vào.

Bất quá ai tự nhận vẫn là đệ tử của Trường Lưu, liền ngự kiếm cùng bản tôn đi xuống."
Đệ tử Trường Lưu ở đây không nói nhiều, đều khống chế linh kiếm bên hông, trong lúc nhất thời, vô số linh kiếm hào quang sáng ngời, muôn hồng nghìn tía, trông rất đẹp mắt.
Long Kiểu Nguyệt nghĩ Thế Tôn cũng là người có uy tín danh dự ở Trường Lưu, đạo pháp thượng giai, lên trời xuống đất đều giỏi.

Nếu do Thế Tôn dẫn đội, kia phỏng chừng đợi lát nữa nếu gặp được Côn thú, chỉ cần sớm phát hiện thân phận của quái vật miệng rộng này, không chọc giận thượng cổ man thú kia, tuy khả năng sẽ chịu ít thương nhỏ đổ máu chút, nhưng hẳn có thể bảo trụ mọi người toàn thân trở ra.
Chỉ cần Bạch Chỉ không đi xuống, những người khác có đổ máu cũng xứng.

Ai bảo một đám đệ tử diễn viên quần chúng này thế nào cũng phải gây phiền toái cho nàng, ăn giáo huấn cũng đáng đời.
Hừ, bản Cúc Cự còn rất mang thù!
Long Kiểu Nguyệt vừa định xoay người tìm Bạch Chỉ nói chuyện, phía sau đã sáng lên một đạo bạch quang.
Nàng quay đầu lại, Bạch Chỉ đã đứng trên thân kiếm.

Quang mang của Hàn Tuyết kiếm làm nổi bật gương mặt như sương tuyết của Bạch Chỉ, xinh đẹp thuần khiết như băng tuyết, làm cho người ta quên cả hô hấp.
Long Kiểu Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ngơ, vội vàng đưa tay muốn trảo chuôi kiếm đó: "Bạch Chỉ ngươi muốn làm gì?"
Bạch Chỉ nhìn về phía nàng, chỉ mang theo một tia áy náy, nói: "Ngày đó Bạch Chỉ đi không từ giã, làm cho Long Chưởng Môn lo lắng, Bạch Chỉ trước thực lòng xin lỗi với Chưởng Môn.

Về phần khác, Bạch Chỉ đợi chém giết xong cự thú dưới Tây Phong đàm, đi theo Thế Tôn hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau."
Mẹ nó! Đây rõ ràng là gặp flag* mà!
(*tương tự như gặp lỗi, xảy ra tình tiết bất ngờ ko dự đoán được, nằm ngoài kế hoạch)
Long Kiểu Nguyệt hạ nhẫn tâm, cũng không để ý kiếm quang rét lạnh như băng tuyết, liền muốn chộp lấy nó, vội vàng nói: "Ngươi là đệ tử của chúng ta, ta đã nói rồi, đệ tử của Tiên Xu phong đều không được đi!"
Bỉ Khôn kiếm của Chu Vân Vân cũng sáng lên ánh sáng tím, dẫm lên thân kiếm.

Long Kiểu Nguyệt với tay muốn chộp thanh kiếm kia, lại chỉ kém một phần, ống tay áo của Bạch Chỉ liền phất qua đầu ngón tay nàng.
Bạch Chỉ lòng mang áy náy, thanh âm ôn nhu như nước nói: "Bạch Chỉ là đệ tử của Long Chưởng Môn, lại cũng là đệ tử của Trường Lưu."
*! Câm miệng! Ta không muốn nghe ba cái thứ flag này, các ngươi cũng không biết phía dưới cái kia là cái gì, còn thế nào cũng phải đi theo cái tên Thu sb này cùng đi xuống? Nếu người khác có đi không về ta còn có thể chấp nhận, nhưng ngươi muốn ta làm thế nào có thể trơ mắt nhìn ngươi đi theo tên Thu Minh Uyên sb này cùng tìm chết?
Hàn Tuyết kiếm của Bạch Chỉ đã trôi nổi tại không trung, Long Kiểu Nguyệt trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi niệm ra một đạo [Cửu thiên dẫn lôi quyết].
Một đạo lôi đình bùng nổ từ trên người nàng, linh khí bốn phía hội tụ bên cạnh, một tầng lưới điện chằng chịt từ trên trời giáng xuống, bao phủ bốn phía, bên ngoài bình đài lớn như vậy tất cả đều là điện long lách tách rung động lóng lánh ngân quang.
Phía trước một đám nhân mã đều bị lôi quang giam bên trong.

Thu Minh Uyên vẫn như trước thờ ơ lạnh nhạt, còn nhàn nhã khoanh tay.
Đệ tử Trường Lưu vừa tế khởi kiếm quang đều nhảy từ trên thân kiếm xuống, cầm kiếm đối đầu với nàng, hết sức cảnh giác quát: "Lớn mật! Ngươi muốn làm gì?!"
Bạch Chỉ vẻ mặt giật mình nhìn nàng, bỗng trừng lớn con ngươi đen nhánh.

Long Kiểu Nguyệt khổ tu lâu ngày, vừa rồi cũng là vừa vội vừa tức, đánh ra [Cửu thiên dẫn lôi quyết] xem như lên một tầng cao mới, doạ chính bản thân cũng giật mình.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm rối rắm với [Cửu thiên dẫn lôi quyết], Long Kiểu Nguyệt ngửa đầu nhìn Bạch Chỉ, giận dữ trợn mắt, ba phần phẫn nộ, sáu phần mệnh lệnh, còn dẫn theo một phần mang ý cầu xin: "Ai cũng có thể đi, chỉ mình ngươi không thể!"
Bọn họ có thể tập thể đi tìm chết, bản Cúc Cự không ngăn đón được, ta không có quá nhiều cảm tình với họ, bọn họ thế nào cũng muốn tìm chết, ta xuất phát từ lòng tốt khuyên một chút là được, huống chi tên đại sb Thu Minh Uyên này có thể cam đoan bọn họ an toàn, ta không lo lắng.
Nhưng ngươi không giống, ngươi là bằng hữu có máu có thịt có cảm tình của ta, là người đầu tiên ta ái mộ, là bằng hữu của ta, là thân nhân của ta, thậm chí làm bạn với ta nhiều năm như vậy ở [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], làm ta nhận thức được, ta đã không thể coi nơi này trở thành một quyển tiểu thuyết hư cấu, hiểu được mình không thể lại dùng một mặt bàng quan lạnh lùng để đối mặt với sinh tử biệt ly ở nơi đây.
Ta thậm chí, thậm chí đã không thể còn bàng quan như vậy nhìn ngươi đi theo tên Thu Minh Uyên sb này đi tìm chết, đi, đi xuống Tây Phong đàm, vì người khác......rời bỏ ta mà đi.
Long Kiểu Nguyệt đỏ mắt, nhưng Bạch Chỉ trước mặt lại bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm ôn nhu lại cũng kiên định không thể kháng cự: "Bạch Chỉ đầu tiên là đệ tử của Trường Lưu, rồi mới là đệ tử của Long Chưởng Môn."
Trầm Tinh Nam phía sau tiến lên giữ chặt tay áo Long Kiểu Nguyệt, giống như chuyện rất quen thuộc, thấp giọng vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư! Đó cũng là mệnh lệnh của Trường Lưu Thế Tôn, người cần gì phải khổ sở ngăn trở.

Chúng ta chỉ cần ở trên này an tĩnh chờ ở đây là được."
Một khắc lúc Trầm Tinh Nam chạm vào ống tay áo Long Kiểu Nguyệt, lồng giam do lôi long đang quay cuồng rít gào kia tạo thành trong khoảng khắc tan vỡ.

Giống như bọt nước biến mất dưới ánh mặt trời, lôi quang giãy dụa, rốt cục vỡ nát.
Long Kiểu Nguyệt chán ngán thất vọng cúi đầu, đột nhiên cảm giác mình như cái chày gỗ.

Cái dạng thể thiếp ưỡn ngực mặt dày nói phía dưới có Côn thú, nói miệng mà không có bằng chứng là tin đồn vô căn cứ, ai sẽ tin?
Rõ ràng Côn thú đã sớm bị diệt cả ngàn năm, nay nếu đứng ở vị trí của Thu Minh Uyên mà nghĩ, nếu không phải nhìn thân phận tiểu thư Long Đình của Long Kiểu Nguyệt, khẳng định sẽ cho rằng nàng vì không muốn xuống Tây Phong đàm mà nói những lời yêu ngôn hoặc chúng, không lại đây cho nàng hai cái tát đã là không tệ rồi.
Bạch Chỉ vẫn đứng trên thân Hàn Tuyết kiếm, thấp giọng nói: "Chờ Bạch Chỉ trở về sẽ lại thỉnh tội với Chưởng Môn."
Dứt lời, một đạo bạch quang chợt xẹt qua bên tai nàng, gió cuốn lên lay động một lọn tóc mai buông rủ bên tai.
Trầm Tinh Nam tiến lên, đau lòng tiểu thư nhà mình bị uỷ khuất, nửa phẫn uất như cùng chung cừu địch, nửa ôn hoà khuyên giải an ủi: "Tiểu thư cứ yên tâm đi, dưới Tây Phong đàm yêu ma lan tràn, Thu Thế Tôn kia cho dù pháp thuật ngập trời cũng sẽ ăn hai phần đau khổ.

Đợi thuộc hạ trở về Vinh Sơn, tất sẽ chờ lệnh đưa tiểu thư an toàn trở về Long Đình, hướng Long tông chủ bẩm báo không sót một lời việc hôm nay."
Long Kiểu Nguyệt liếc hắn một cái, trong lòng thật sự là một mảnh thê lương cô đơn, vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn Trường Giang cổn cổn lai (1).

Xem ra đại đội trưởng của tiểu phân đội của Long Đình ở Vinh Sơn rất trung thành và tận tâm này cũng không tin tưởng nàng, Thu Minh Uyên như thế cũng coi như không thể chỉ trích gì.
Chẳng qua đạo lý thì ai cũng biết, muốn làm được lại quá khó khăn.
Mấy đạo kiếm quang kia theo bình đài phi xuống, giống một trận sao băng lao xuống dưới Tây Phong đàm, nhập vào bóng đêm mà mắt thường không thấy rõ.
Long Kiểu Nguyệt đứng trên bình đài, nhất thời tâm loạn như ma.
Đi xuống không, hay là không đi?
Đi xuống làm gì, nhìn Thu Minh Uyên xem thường cùng cười nhạo sao? Mà lại nói nàng đi xuống thì có thể giúp cái gì chứ, ở trong nguyên tác là do Long Đình đại tiểu thư nàng khiến cho Trừ ma thiên đoàn bị toàn diệt mà! Nói không chừng nàng là đứa chỉ làm trở ngại chứ không giúp ích được gì, vẫn cứ nên ngoan ngoãn đứng trên đây thì tốt hơn.
Nhưng không đi xuống, mỗi phần mỗi giây trôi qua đều giống như bị giày vò.

Côn thú kia nói không chừng đang ở dưới thuỷ đàm há to miệng chờ Thu sb dẫn một đám gậy th*t xuống lấp đầy bụng cho nó.

Nàng tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ một chút, ít nhất cũng có thể ném cái lôi quang coi như báo động trước mà!
Mấy đạo bạch quang kia đã nhập vào bóng đêm, Long Kiểu Nguyệt cúi người nhìn xuống vách núi, âm phong dưới đó như tiếng khóc gào, thâm thuý khó lường, tối đen như mực, đưa hết tầm mắt dĩ nhiên lại nhìn không tới một chút hào quang.
Tuy Thu Minh Uyên hẳn năng lực có thể đảm bảo mọi người toàn thân trở ra, nhưng chờ như vậy thật sự là tâm mệt mà!
Vực sâu vô tận giống như một đầu cự thú há mở miệng rộng, tối đen nhìn không thấy cuối.

Âm phong thổi từ dưới đáy lên, phất qua sợi tóc của nàng, âm lãnh đến xương.
Mẹ nó, Côn thú kia lợi hại như vậy, Bạch Chỉ có thể bị thương không? Thu Minh Uyên cái tên băng sơn mặt thối đại sb có thể nào cũng bị thương, vô lực tự bảo vệ mình không? Vạn nhất mọi người thật sự bị diệt cả đoàn thì phải làm sao bây giờ?
Hắc ám phía dưới giống như dã thú quỷ dị, dùng đôi mắt tối đen lạnh như băng mà đáng sợ, dữ tợn nhìn chằm chằm người phía trên.

Tần Cúc Cự nhớ tới câu nói chí lý kia "khi ngươi nhìn chăm chú xuống vực sâu, vực sâu đã chăm chú nhìn ngươi", lại cảm thấy da đầu như muốn nứt ra.
Mắt thấy Thu Minh Uyên đã mang theo Bạch Chỉ bọn họ đi xuống sắp non nửa canh giờ, nhìn trái nhìn phải cũng không rõ tình huống phía dưới, nàng thật sự càng chờ càng lòng nóng như lửa đốt.
Trầm Tinh Nam đứng bên sườn nàng, đưa tay vỗ vỗ vai nàng: "Tiểu thư không cần lo lắng, Thu Thế Tôn......."
Vừa dứt lời, một đạo khí đáng sợ khổng lờ giống như cự long thổi quét thiên không từ dưới vực sâu mãnh liệt phun lên.

Đồng tử của Trầm Tinh Nam bị kiềm hãm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bổ nhào thật mạnh vào người Long Kiểu Nguyệt, dùng thân thể chắn cho nàng.
Long Kiểu Nguyệt bất ngờ không kịp phòng bị hắn bổ nhào vào, chỉ cảm thấy một trận mưa lâm li từ trên trời hạ xuống.

Chóp mũi có một tia khí tức tanh ngọt, cơn mưa kia giống như cơn mưa bình thường nhất, mang theo một tia nước tanh tưởi dinh dính ào ào đổ xuống.
Trầm Tinh Nam ước chừng là cảm thấy có nguy hiểm, liền trong nháy mắt trước khi cơn mưa hạ xuống, rất nhanh ghé lên người nàng, dùng thân thể của mình ngăn cho nàng, thật lâu cũng không đứng lên.
Đợi cho hắn phát giác đây chỉ là mưa bình thường, xác định không có gì nguy hiểm rồi mới vội vàng đứng dậy.
Ngọn đuốc đặt ở bốn phía cửa động không bị mưa làm ướt, ngọn lửa đỏ rực tiếp tục nhảy lên trên vải dầu.

Trầm Tinh Nam một mặt liên tục nói tiểu thư xin thứ cho thuộc hạ mạo phạm, một bên vội vàng lùi từ trên người nàng ra, nửa quỳ trước mặt nàng.
Long Kiểu Nguyệt đứng dậy, xoa xoa nước mưa trên đầu, vừa định nói một câu "không sao", nhưng chưa kịp nói ra miệng, nàng liền trừng lớn mắt, nguyên bản muốn nói gì đó lại không nói được.
Nơi đầu ngón tay có thứ gì sền sệt trơn nhẵn, giữa kẽ tay vừa ấm áp lại trơn mịn, mang theo môt tia ướt át của nước hồ, giống như huyết nhục tươi mới nhất vừa xẻ ra từ thân thể của con mồi.

Trầm Tinh Nam ở trước mặt còn chưa kịp rõ chuyện gì, hắn nửa quỳ trên mặt đất, trên người ướt một mảnh toàn là máu tươi bị nước mưa pha loãng.

Một mảnh góc áo màu xanh trắng bị rách rơi trên vai hắn, mặt trên nhiễm nhiều điểm đỏ tươi.
Thấy Long Kiểu Nguyệt chợt hai mắt trợn trừng run rẩy nhìn mình, Trầm Tinh Nam theo ánh mắt của nàng hướng lên vai mình nhìn lại, đập vào mắt là góc áo màu xanh trắng đẫm máu kia, cũng lấy làm kinh ngạc, thất thanh hô: "Đây là, đây là!"
Trầm Tinh Nam đã bất chấp thỉnh tội mạo phạm với tiểu thư nhà mình, đứng phắt dậy, bắt lấy góc áo rách kia, đặt trước mặt, run rẩy hỏi: "Chẳng lẽ Thu Thế Tôn bọn họ ở phía dưới gặp phải bất trắc gì?"
Lúc này, Long Kiểu Nguyệt ngược lại tỉnh táo.
Thứ cảm xúc không rõ ở trong thân thể nàng như mấy tầng nước ấm, mấy tầng nước lạnh dây dưa, làm cho nàng không nhịn được run run, nhưng thanh âm của nàng lại vẫn rất lãnh tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho chính nàng đều cảm thấy khó có thể tin được.
Long Kiểu Nguyệt lấy qua phiến góc áo trong tay Trầm Tinh Nam, trong lòng đã biết rõ, rốt cuộc Thu Minh Uyên vẫn chạm mặt đầu Côn thú đó, hơn nữa tình huống cũng không khả quan.

Thu Minh Uyên hiện tại chính là thay thế Long Kiểu Nguyệt trong nguyên tác, sắp đem chư vị đệ tử của Trường Lưu ở phía dưới hướng đến đoàn diệt.
Nàng muốn cười, lại cười không được, muốn khóc, cũng khóc không xong.

Chính mình có ý tốt khuyên nửa ngày, không ngờ vẫn gặp phải kết cục như thế.
"Trầm Tinh Nam, kêu vài đệ tử đi bẩm báo cho Long Đình thị tộc, nói phía dưới có một đầu Côn thú.

Kêu đệ tử khác truyền âm cho Long Đình, nói Thu Minh Uyên dẫn dắt các đệ tử của Trường Lưu đi thí luyện, toàn quân sắp toàn diệt, nói bọn họ mau chóng cử người tới, cố gắng còn có thể nhặt về hai ba cái tính mệnh."
Trầm Tinh Nam ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

Long Kiểu Nguyệt giờ phút này đã bình tĩnh đến không giống chính mình.

Hắn vội vàng gật đầu nghe theo, phân phó với mấy đệ tử đang bởi vì kinh hách mà ngây ra như phỗng bên cạnh.
Trầm Tinh Nam phân phó xong, rốt cục đi đến trước mặt Long Kiểu Nguyệt, vội vàng khuyên giải an ủi: "Kia tiểu thư mau lui ra ngoài đi, chờ người của Long Đình đến đây......"
Bên hông Trầm Tinh Nam đeo một phen bảo kiếm màu xanh ngọc thượng hạng, Long Kiểu Nguyệt hiện tại thật sự hối hận lúc trước vì sao mình lại bởi vì không muốn sát yêu mà để lỡ Bích Huyết kiếm.

Dù cho tuyệt học của Long Đình nhà nàng là [Cửu Thiên dẫn lôi quyết], nhưng chỉ có linh kiếm mới có thể dùng để ngự kiếm, nàng dù thế nào cũng đâu có thể đạp lôi điện bay tới bay lui.
Nàng bất thình lình ra tay, rút bảo kiếm lam sắc bên hông Trầm Tinh Nam, ném lên không trung, liền nhảy lên.
Trầm Tinh Nam nhất thời trở tay không kịp, chỉ kinh ngạc thất thố hoảng hốt hô: "Tiểu thư!"
Một đoàn lôi quang ở trong tay nàng đột nhiên nổ tung, ầm ầm rung động, ánh lên khuôn mặt tái nhợt như giấy.

Long Kiểu Nguyệt hướng hắn lạnh lùng nói: "Thu Minh Uyên cái tên sb kia ta có thể mặc kệ, nhưng Bạch Chỉ ở dưới, ta sẽ không thể ngồi yên không để ý.

Thu Minh Uyên có thể tự bảo vệ mình, nhưng đệ tử của hắn sao có thể sống xót được? Chờ người của Long Đình tới, bọn họ đã sớm thành thịt nát trong bụng Côn thú."
Trầm Tinh Nam vội vàng lên tiếng: "Cho dù tiểu thư có lo lắng những người đó, sao phải chịu khổ lấy thân mạo hiểm! Trường Lưu là Trường Lưu, Long Đình chúng ta không thể không có tiểu thư!"
Long Kiểu Nguyệt không ngờ Trầm Tinh Nam có thể thốt ra mấy lời nguỵ biện kiểu này, có lẽ hắn lo lắng tiểu thư nhà mình đi xuống chính là chịu chết, nhưng Tần Cúc Cự tốt xấu gì cũng là tác giả của [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], sao lại không biết phương pháp đối thú Côn thú kia chứ.
Tuy rằng phương pháp có điểm nguy hiểm, một chuyến này có thể lấy thân mạo hiểm, nhưng tốt xấu gì cũng khá hơn đám ngốc điểu Trường Lưu không đầu không đuôi bay loạn phía dưới nhiều lắm!
Nàng hạ quyết tâm, tiếng la của Trầm Tinh Nam còn luẩn quẩn bên tai, đạo kiếm quang xanh ngọc kia đã lao xuống vực sâu.

Lôi quang đùng đùng rung động vờn quanh bốn phía thân thể nàng, giống như tâm tình vô cùng lo lắng của chủ nhân, quang mang nóng cháy phẫn nộ thiêu đốt.
Tần Cúc Cự: "Thu Minh Uyên ngươi cái tên sb, ta x đại gia nhà ngươi, nếu Bạch Chỉ có việc gì, ta sẽ không để yên cho ngươi!"
Hết chương 36
- -----------------------------
Chú thích
(1) Trích trong bài "Đăng Cao" của Đỗ Phủ.
Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.
Dịch Thơ
Lên cao
Gió gấp trời cao vượn nỉ non,
Bến trong cát trắng, lượn chim cồn.
Rào rào lá trút rừng cây thẳm,
Cuồn cuộn sông về sóng nước tuôn.
Thu quạnh nghìn khơi lòng khách năo,
Đài cao trăm bệnh chiếc thân mòn.
Gian nan khổ hận đầu thêm bạc,
Quặt quẹo đành kiêng chén giải buồn.
(nguồn: poem.tkaraoke.com)
- ----------------------------
Bách Linh: Bạch Chỉ a~, có người sẵn sàng ko màng tính mệnh đi cứu kìa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui