Kiếm quang sắc xanh ngọc kia chiếu rọi da thịt như tuyết của nàng, ánh mắt tràn đầy lo lắng thiêu đốt ngọn hoả diễm phẫn nộ sáng ngời trong đêm tối.
Tìm chết thì tìm chết, còn mang theo người khác đi tìm chết.
Thu Minh Uyên tên sb này, thật sự là viết kép cũng không thay đổi được thuộc tính sb của hắn!
Ngươi tốt xấu gì cũng là một trong tam Tôn của Trường Lưu, ngay cả nhãn lực nhận ra Côn thú cũng không có, làm sao còn phải nhất quyết đi trêu chọc con quái vật miệng rộng đó để chịu chết hả?
Quang mang xanh ngọc nở rộ dưới vực sâu tối đen, giống như một trương giấy Tuyên Thành cắt vỡ màn mực nồng đậm, một đường vượt mọi chông gai xé toang một đạo khe hở màu lam nhạt.
Long Kiểu Nguyệt dẫm trên thân kiếm, tuy nàng không có linh kiếm riêng, nhưng tốt xấu cũng đã từng học qua phương pháp ngự kiếm, linh kiếm kia ở dưới chân nàng phát ra quang mang xanh ngọc, như lưỡi dao phá giáp, lập tức xuyên vào trong bóng tối.
Trận gió âm lãnh phất qua hai má nàng, cuốn lên đầy đầu tóc đen bay múa, tung bay xuôi lên trên.
Trong không khí mang theo một tia tanh hôi, còn có cảm giác nặng nề khó thở nói không nên lời.
Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện.
Lôi quang đang ầm ầm rung động trên tay bị nàng vung lên ném về phía vách núi.
Bạch long uốn lượn xoay tròn phóng qua, chiếu sáng không gian đen tối.
Dưới ánh bạch quang, vô số đầu biên bức (dơi) khổng lồ chen chúc với nhau, răng nanh dày đặc dài nhọn lộ ra ngoài miệng, dưới ánh sáng, thân hình huyết nhục trong suốt chổng ngược bám trên vách núi, giống như vô số nhục trùng màu đỏ mặt mũi hung tợn ngọ nguậy.
Bản Cúc Cự sao có thể quên béng mất đám nhục trùng bám trên vách núi này nhỉ?
Nàng đứng trên kiếm, vừa thao túng kiếm nhanh chóng bay xuống, một mặt lại phân thần xuất một đạo [Cửu thiên dẫn lôi quyết], hai tay hợp lại, mặc niệm pháp quyết, một đạo lôi đình từ trong tay nàng bộc phát ra, oanh thật mạnh lên vách tường.
Long Kiểu Nguyệt rành mạch nhớ rõ, ở trong nguyên tác [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], sau khi Long Kiểu Nguyệt dẫn mọi người xuống Tây Phong đàm ở Vinh Sơn tìm đường chết, Côn thú kia tuy rằng diệt toàn bộ đoàn đội, nhưng không nuốt nhiều người, bởi vì dù Côn thú kia có cường hãn hơn nữa thì nó cũng không thể ra khỏi Tây Phong đàm.
Dưới Tây Phong đàm là Ma Vực không có một ngọn cỏ, nhưng nơi biên cảnh đi thông Ma giới này cũng có một toà núi nhỏ, phía sau núi mọc lên một cây hoè cổ thụ, đằng sau cổ thụ chính là một cái sơn động.
Hoè giả, mộc chi quỷ dã*.
Sơn động kia cũng không phải sơn động, mà là giới tuyến tiến vào nhân ma hai giới.
Khoả cổ hoè suy bại đến hoá đá đó, lại là một gốc quỷ thụ vừa vặn sinh ở kết giới giữa hai giới nhân ma.
Quỷ thụ kia trong ruột trống rỗng, bên trong sinh ra một cái huyễn cảnh vô tận.
(*cây hoè này là quỷ trong số các cây)
Lúc trước Long Kiểu Nguyệt dẫn theo một đám đệ tử Trường Lưu xuống Tây Phong đàm, số người bị Côn thú nuốt chửng cũng chỉ thường thường thôi, mà cuối cùng thứ làm Long Kiểu Nguyệt cùng chư vị đệ tử bị thương nặng chính là khoả quỷ hoè cùng đám thịt xiên treo ngược trên vách núi kia.
Long Kiểu Nguyệt cùng các đệ tử dưới trướng bị Côn thú doạ đến hoang mang lo sợ, bối rối chạy trốn đến hốc cây trong ruột cổ hoè.
Mới đầu tao ngộ Côn thú, kiến thức đến thứ lực lượng đáng sợ huỷ thiên diệt địa, lại chính mắt nhìn thấy đồng môn chết thảm trước mặt.
Đám đệ tử trước giờ chưa từng chứng kiến sự giết chóc tàn khốc chân chính như một đám ruồi bọ không đầu, theo Long Kiểu Nguyệt hơi chút trấn định chạy tán loạn.
Bọn họ người thì chết người thì bị thương, chư vị đệ tử cũng thất kinh như chim sợ cành cong, một chút gió thổi cỏ lay liền muốn rút kiếm đề phòng.
Ngây người trong hốc cây hơn nửa canh giờ, đợi cho Côn thú ở Tây Phong đàm thật vất vả mới bình ổn xuống, thế này Long Kiểu Nguyệt mới dám mang theo đồng môn lao ra hốc cây, ngự kiếm hướng không trung bỏ chạy.
Kết quả Long Kiểu Nguyệt các nàng vừa ra khỏi hốc cây, liền có vô số huyết trùng biên bức mặt mũi hung tợn xoay quanh trên bầu trời, nhìn thấy vật sống liền xông lên cắn.
Chúng phi rất mau, trong nháy mắt ngay tại trước mặt các nàng có thứ bị tươi sống xé nát thành mưa máu.
Côn thú kia ngửi được mùi tanh của huyết nhục, lại bắt đầu cuồn cuộn sóng nước nổi lên hướng trên va đập.
Đội ngũ vốn ít ỏi không còn mấy tức lại bị cắt giảm đến đáng thương.
Cả đám bị thương, Long Kiểu Nguyệt cũng chỉ đành mang theo bọn họ hốt hoảng trốn về trong hốc cây.
Đám huyết biên bức lượn qua lượn lại chờ bên ngoài rất lâu, chết sống không chịu dời đi.
Hốc cây kia nối liền hai giới nhân ma, trừ bỏ thời thời khắc khắc bị ảo giác bên trong cổ hoè xuất hiện quấy nhiễu, thế nhưng còn có ba ma tộc mới từ trong phong ấn đi ra.
Qua một phen đánh nhau, liên minh người sống sót của tiểu phân đội Trường Lưu quả quyết bị thua.
Mấy tên yêu ma mắt thấy sẽ hạ thủ với Long Kiểu Nguyệt, Long Kiểu Nguyệt liền tự báo ra thân phận gian tế ma giáo, quyết đoán bán bạn cầu vinh.
Dưới đám đồng môn hoặc trợn mắt há hốc mồm tuyệt vọng không thôi, hoặc căm thù đến tận xương tuỷ chửi rủa ầm ỹ, nàng nói thẳng chuyện [Phệ tâm ma cổ] ra.
Mấy tên ma tộc vừa thấy vị muội tử này dĩ nhiên là nằm vùng bên ta, không nói hai lời liền nhiệt tình dắt tay nàng, cũng ở dưới sự đồng ý ngầm của nàng mà ăn luôn đám đồng môn còn rót lại.
Rồi sau đó ba vị ma tộc lau miệng, cảm thấy mỹ mãn rời đi, chỉ còn một mình Long Kiểu Nguyệt đứng trong hốc cây, thẳng đến khi Tam Tư Thánh Tôn Trầm Vọng Sơn không màng nguy hiểm xông xuống Tây Phong đàm, không tiếc trọng thương mới đưa được nàng ra khỏi hung cảnh hiểm ác này.
Hiện tại Thu Minh Uyên thay thế thân phận Long Kiểu Nguyệt, trở thành bàn tay đẩy toàn đội vào chỗ chết, cho nên, hiện tại việc Long Kiểu Nguyệt cần làm cũng chỉ có ba chuyện.
Sóng càn quét sạch phương Nam, dùng [Cửu thiên dẫn lôi quyết] đánh bay đám hấp huyết biên bức còn đang ngủ say, thành công giải quyết uy hiếp thứ nhì.
Đợt sóng thứ hai sẽ làm thỏ, đi xuống tìm được Thu Minh Uyên cùng Bạch Chỉ, dẫn dắt đệ tử thuận lợi tìm được cổ hoè, cũng giấu kín bên trong thụ động, thẳng đến khi Côn thú bình ổn cơn sóng cuồng trên Tây Phong đàm, rồi sẽ dẫn dắt mọi người bay ra, tới bình đài, rời đi Vinh Sơn.
Đợt sóng thứ ba dùng lôi, nếu ba vị đồng chí ma tộc kia không cẩn thận đi ra từ hốc cây, trước khi kịp trình diễn tiết mục thân thiết nhận thức chúng ta là ma tộc đoàn kết một nhà, nàng nhất định phải dùng [Cửu thiên dẫn lôi quyết] tiên phát chế nhân đánh bọn chúng, làm sao còn có thể giống trong nguyên tác như kẻ ngốc hỏi: "Xin hỏi người tới là địch hay bạn?"
Không, hẳn là còn có việc thứ tư cần làm, chính là hung hăng đi lên cho Thu Minh Uyên một cái bạt tai, đánh cho hắn tìm không ra Nam Bắc.
Bất quá đây cũng chỉ có thể là tưởng tượng của Long Kiểu Nguyệt, dù sao Thu Minh Uyên thân là Thế Tôn, cho dù nhất thời ra quyết định lệch lạc thì cũng không đến lượt vãn bối như Long Kiểu Nguyệt đến giáo huấn hắn.
Đạo lôi đình kia như rồng như quang, trong nháy mắt liền oanh lên phiến biên bức đầy thịt hồng hồng rậm rạp kia.
Lôi đình chia làm chín đạo hào quang, phân liệt tứ tán.
Lôi đình thế tới rào rạt, trong phút chốc liền phá ra một mảng điện hoả phi thạch trên vách núi.
Vô số huyết nhục bị điện quang xé nát, rải đầy một trời huyết nhục.
Đám huyết biên bức bị chấn kinh run rẩy rít lên, phát ra âm thanh khàn khàn như ma sát, dưới cơn mưa huyết nhục giang ra cặp cánh rộng lớn, hoang mang rối loạn từ bốn phía bay lên.
Hấp huyết quái vật tụ tập dưới đáy vực sâu này, hàng năm ngủ say, mỗi khi có người của Ma vực hoặc nhân tộc đi lầm vào Tây Phong đàm, sẽ thong thả tỉnh lại, dùng trương miệng rộng che kín răng nanh cắn nuốt họ hầu như không còn.
Nhưng đám biên bức gặp vận đen tám đời này không ngờ sẽ gặp phải cái đứa biết trước kịch bản, không đợi chúng nó kịp mở miệng của bá chủ bản thổ ra, đã ăn ngay một đạo lôi đình tới tiếp đón.
Lôi đình kia quay cuồng, vạch ra từng đạo mưa máu trên vách núi.
Vô số đoàn huyết nhục bị lôi đình thiêu đen xì từ trên trời giáng xuống, rơi xuống dưới.
Nhóm biên bức còn lại sợ tới mức chạy trốn tán loạn, đã quên mất bản lĩnh hút máu của mình, chỉ còn lại bản năng, bay lung tung như nổi điên.
Long Kiểu Nguyệt thu hồi tay, đạo quang mang xanh ngọc cũng không quay đầu lại, cứ thế nhập vào bóng tối vô tận phía dưới.
Trong bóng đêm dày đặc đó, tầm mắt xa nhất vẫn chỉ có một mảnh hắc ám.
Không khí tối đen mà âm trầm nặng nề, cơn gió lạnh lẽo tận xương, hắc ám, hắc ám, hắc ám vĩnh viễn nhìn không tới cuối.
Thanh kiếm lam sắc dưới sự khống chế của nàng dần hạ xuống, giống như nơi cực quang vĩnh viễn là đêm tối, mở ra hắc ám tối đen nồng đậm.
Ngọn gió âm lãnh thổi qua mặt nàng, khuôn mặt bởi vì rét lạnh mà chết lặng đã không còn cảm giác đau đớn gì.
Âm phong rên rỉ khóc gào ở bên tai nàng, giữa mái tóc nàng, ở trong mắt nàng, giống như một oan hồn nồng đậm giương nanh múa vuốt, nhe răng cười hoan nghênh nàng đi vào địa ngục nhân gian sâu thẳm nhất.
Nàng thật ra không biết vực thẳm dưới Tây Phong đàm lại sâu đến thế.
Đợi cho phía dưới rốt cục truyền đến tiếng gầm gừ do cự thú nhấc lên sóng gió động trời, nàng liền bắn ra một đoàn lôi quang, chiếu sáng cảnh tượng phía dưới.
Nhìn đến cảnh tượng hiện ra dưới bạch quang, Long Kiểu Nguyệt trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống linh kiếm.
Một đầu cự thú đang ngửa đầu, nửa nổi trên mặt nước.
Đầm nước tối đen kia kéo dài ngàn dặm, Côn thú đâu chỉ rất lớn, quả thực chính là to như biển rộng!
Một loạt răng nanh trắng ởn dày đặc xếp dọc trong miệng, thậm chí cả bên ngoài cái miệng nhìn không thấy cuối, trên đó còn dính vài mảnh bạch y thưa thớt, bên trên đều là vết máu loang lổ.
Mấy đạo linh kiếm còn phát ra kiếm quang các màu, những người khác đã không nhìn thấy bóng dáng.
Không phải chứ! Xuống dưới hơn hai mươi người, liền chỉ còn lại vài tàn binh bại tướng như thế?
Long Kiểu Nguyệt nhìn Côn thú, kinh hãi đến thiếu chút nữa trượt chân.
Quá lớn, thật sự quá lớn.
Đồ chơi này, sợ là so với cá voi dưới biển còn lớn hơn mười lần.
Long Kiểu Nguyệt nàng đứng trước mặt Côn thú, thật sự nhỏ bé hèn mọn như một con kiến ở trước mặt con voi.
Không hổ là thần thú thôn thiên diệt địa trong truyền thuyết.
Nếu thật sự lấy cứng đối cứng với loại quái vật này, Long Kiểu Nguyệt cảm thấy thân thể nho nhỏ của mình còn không đủ tư cách để nó nhét kẽ răng.
Long Kiểu Nguyệt đứng vững chân rồi mới nhìn đến mấy quang điểm của bạch sắc linh kiếm đã tràn ngập nguy cơ, chẳng qua là Trường Lưu đệ tử đang nỗ lực chống đỡ mà thôi.
Nàng xem xét bốn phía nửa ngày, lại không nhìn thấy quang mang Luân Hồi kiếm của Thu Thế Tôn.
Côn thú phía dưới đột nhiên ngẩng đầu, từ mồm rộng khổng lồ như bồn máu đột nhiên phun ra một dòng nước mạnh mẽ, lập tức phun lên trời.
Mấy quang điểm màu trắng kia cố hết sức né tránh gió xoáy mãnh liệt, bay sang bên cạnh.
Long Kiểu Nguyệt coi như có chút tốc độ phản ứng, ngay lúc Côn thú mở miệng rộng ra liền phóng qua bên cạnh.
Mộ cỗ dòng khí mang theo nước đầm tanh hôi như một cây cột phóng thẳng tắp lên bầu trời của thâm uyên.
Nhìn thấy lôi quang nàng mới ném xuống, vài đạo bạch quang kia tựa hồ cũng nhận ra là người Long Đình phía xuống, liền toàn bộ bay về phía nàng.
Đợi khi lại gần, đám đệ tử mặc giáo phục xanh trắng kia cả người chật vật xúm lại.
Thấy là nàng, trên khuôn mặt nguyên bản chờ mong thế nhưng có một tia thất vọng vi diệu, lại vẫn như mang theo một tia tìm được đường sống trong chỗ chết, vui sướng hô: "Long Chưởng Môn!"
Long Kiểu Nguyệt thấy bọn họ đều là thủ hạ đệ tử của Thu Thế Tôn, cũng bất chấp nói lời vô nghĩa, vội vàng hỏi thẳng: "Bạch Chỉ và Thu Thế Tôn của các ngươi đâu?"
Vài đệ tử kia hai mặt nhìn nhau, dẫn theo một tia áy náy, sợ hãi nhỏ giọng nói: "Thế Tôn và nhóm chúng ta vừa rồi bị cự thú kia tách ra, Bạch Chỉ sư muội thật ra không sao, ở phía dưới chiếu cố đồng môn bị thương."
Long Kiểu Nguyệt thở phào, vội vàng nói: "Vậy các ngươi cũng chạy nhanh lên, ngự kiếm đi lên, đừng xen vào cái gì, phía dưới giao cho ta."
Đám đệ tử đó đầu tiên là sửng sốt, sau lại do dự lắc đầu nói: "Không thể! Chúng ta đều là thủ hạ đệ tử của Thế Tôn, sao có thể bỏ lại Thế Tôn không để ý! Huống chi đồng môn bị thương còn ở phía dưới, chúng ta quyết không bỏ mặc!"
Long Kiểu Nguyệt hiện tại nếu nhàn rỗi, nhất định sẽ dành bớt thời gian cho bọn hắn mỗi người hai cái bạt tai.
Mắt thấy tiểu ca smart để tóc mái chéo ban nãy mới ở trên kia phê bình nàng cũng đứng bên cạnh nhìn, xem bộ dáng có vẻ là người cầm đầu, vẻ mặt do dự nhìn những người khác, tựa hồ đang đắn đo quyết định gì.
Long Kiểu Nguyệt bắt được manh mối này, xoay xoay đầu, hướng hắn giọng điệu sắc bén nói: "A! Các ngươi một đám đệ tử căn cơ chưa ổn định! Ở đây nói cái gì mà không thể bỏ lại Thu Thế Tôn, các ngươi cũng không nhìn lại đạo hạnh của mình đi, ở lại chỗ này chỉ tổ thêm phiền, còn tự cho là đúng đạo gia pháp môn gì, có giúp ích được cái gì không?!"
Mộ đám sắc mặt trắng bệch, trên mặt tràn đầy vết máu lại đầy phẫn uất, đệ tử vừa rồi lắc đầu cự tuyệt kia vừa muốn lao ra chỉ trích, tiểu ca smart kia thế nhưng kéo hắn lại, thấp giọng nói: "Long Chưởng Môn nói có đạo lý, vậy chúng đệ tử cáo lui trước."
Đệ tử bị giữ chặt kia hồi đầu cả giận nói: "Ngôn Khanh, ngươi có phải đệ tử của Thế Tôn không? Rõ ràng Thế Tôn thiên vị ngươi nhất, nay Thế Tôn gặp nạn, ngươi lại nói ra những lời này?"
Long Kiểu Nguyệt thật sự không muốn xem đám người kia ở chỗ này lằng nhằng, Côn thú phía dưới như thể không ăn được con mồi, nổi giận, đột nhiên nhấc lên cái đuôi vĩ đại, muốn quẫy lên sóng nước, đánh rớt các nàng xuống.
Chiếc đuôi thật lớn kia như một tấm bình chướng ngàn dặm, tung lên bọt nước cao đến trăm mét.
Long Kiểu Nguyệt nhấc chân đạp lam kiếm, bay lên trên một đoạn.
Tiểu ca smart kia cũng không quản chuyện đó, chỉ túm xiêm y đệ tử kia, mũi chân điểm linh kiếm dưới chân, thấp giọng nói với Long Kiểu Nguyệt: "Ngôn Khanh tại đây đa tạ Long Chưởng Môn, mong Chưởng Môn có thể tìm được Thu Thế Tôn.
Ân chỉ điểm, suốt đời khó quên."
Long Kiểu Nguyệt không kịp gật đầu, liền hạ xuống.
Lấy bạch kiếm của Ngôn Khanh dẫn đầu, vài đạo bạch quang đều theo sát mà đi, nhập vào bóng tối trên không.
Lôi quang chiếu rọi phía dưới, tới mặt đất trống trải bằng phẳng gần Tây Phong đàm, lác đác mấy đạo linh kiếm còn phát ra quang mang.
Long Kiểu Nguyệt nhanh như điện lao tới hướng còn yếu ớt phát ra ánh sáng, kinh hoảng hô: "Bạch Chỉ!"
Dưới ánh huỳnh quang, có vài bóng người nằm dưới đất, một thân ảnh đang nửa quỳ kiểm tra thương thế giúp bọn họ đột nhiên chấn động, thật lâu sau mới không thể tin nổi quay đầu lại.
Lam sắc bảo kiếm như gió, lấy tốc độ tia chớp xẹt qua.
Long Kiểu Nguyệt đã bất chấp việc giảm tốc chầm chậm dừng phi kiếm lại, từ trên thân kiếm thuận thế nhảy xuống, giống như con diều đột nhiên bị đứt dây, dứt khoát kiên quyết, hung hăng nhào vào lòng cái người vừa xoay người lại kia.
Lực rơi quá lớn, nàng thế nhưng thẳng tắp đem Bạch Chỉ ngã nhào xuống đất.
Long Kiểu Nguyệt hai tay ôm Bạch Chỉ, vừa kinh hãi vừa sợ ứa nước mắt, vừa phẫn nộ lại vừa dư chấn sau cơn hoảng loạn, hét lớn: "Ta đã nói ngươi đừng đi xuống, vì cái gì ngươi không nghe! Vì cái gì ngươi không nghe!"
Bốn phía tựa hồ hết thảy đều yên tĩnh không tiếng động, trước mắt chỉ có một nữ tử nghiến răng nghiến lợi, mắt hàm nhiệt lệ tức giận gào lên với mình.
Ta quan tâm ngươi như vậy, ngươi vì sao lại còn muốn làm cho ta lo lắng hãi hùng như thế!
Bạch Chỉ mặt mày nhiễm vết máu, tuy trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, chung quanh là ma vực hoang vu quỷ dị, nhưng trong mắt nàng trừ bỏ kinh ngạc, thế nhưng còn loé lên quang mang sáng ngời rực rỡ nhất trên đời.
Tay nàng run rẩy vươn tới, muốn gạt đi nước mắt lăn dài trên gương mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi của Long Kiểu Nguyệt, nhưng đúng lúc này Chu Vân Vân đang nằm dưới đất ở bên cạnh thấy Long Kiểu Nguyệt đột nhiên xuất hiện, liền cố hết sức chống dậy nửa người, kinh hỉ hô: "Long Chưởng Môn!"
Cái tay kia run lên.
Còn chưa đợi Bạch Chỉ phản ứng lại, Long Kiểu Nguyệt đã gắt gao ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, chặt đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương, có thể cảm nhận được trái tim Long Kiểu Nguyệt nảy lên sợ hãi, nhưng thứ đó, thời điểm nàng ấy vẫn còn là Chưởng Môn, thậm chí làm cho Bạch Chỉ có loại cảm giác hít thở không thông.
Long Kiểu Nguyệt vùi đầu vào hõm cổ Bạch Chỉ, rơi nước mắt, lung tung mắng to: "Thu Minh Uyên tên sb này, ta biết hắn có thể làm loại sự tình ầm ỹ như thế, nhưng vì cái gì ngươi muốn cùng hắn xuống dưới? Ngươi là do ta quản, ngươi là thủ hạ của ta, ngươi sao lại nghe mệnh lệnh của tên sb kia?"
Môn hạ...của nàng ấy sao?
Nàng ấy quan tâm ta, chính là bởi vì ta là đệ tử của nàng sao? Xem ra mặc kệ thế nào, ý niệm ta vẫn giữ trong lòng là vô vọng, cùng những suy tưởng không an phận vĩnh viễn không thể đạt thành.
Nhưng hẳn nên cao hứng đi, mặc kệ là vì cứu Thu Thế Tôn hay là cứu ta, nàng ấy tốt xấu gì cũng tới không phải sao?!
Vừa rồi khi đối mặt với đầu Côn thú kia, khoảnh khắc cửu tử nhất sinh bước qua quỷ môn quan, ý niệm cuối cùng trong đầu Bạch Chỉ nàng, nguyện vọng cuối cùng chẳng qua là có thể liếc mắt nhìn một cái người ở trong đầu quả tim, khiến nàng nhớ mãi không quên kia mà thôi!
Rốt cuộc ông trời thương xót, nàng ấy vẫn đến đây.
Cho dù làm sư đồ, cho dù là vì quan hệ trong môn phái, ta cũng nên cao hứng, không phải sao?
Long Kiểu Nguyệt ôm Bạch Chỉ, nửa ngày mới buông ra, lau nước mắt nói: "Ngươi thật sự thiếu chút nữa hù chết ta, ngươi vì cái gì cứ đòi đi theo tên sb Thu Minh Uyên kia đi tìm chết chứ, ngươi là đệ tử của Tiên Xu phong, muốn xen vào cũng là do Trầm Vọng Sơn quản, ngươi đi theo hắn làm gì."
Bạch Chỉ ngẩn ra nhìn nàng.
Nàng ấy để ý cái gì, là việc ta đi theo Thu Minh Uyên, đánh mất mặt mũi Phong chủ Tiên Xu phong của nàng ấy, cho nên mới xuống đây cứu ta sao?
Chu Vân Vân bên cạnh vội vàng nhỏm dậy, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Ta đã nói Chưởng Môn khẳng định sẽ đến cứu chúng ta mà! Ngươi nói có phải không, đại sư tỷ!"
Yêu, Chu Vân Vân này thời điểm hiện tại lại thật coi ta là Chưởng Môn cơ đấy, bản Cúc Cự còn tưởng nàng là fans trung thành của đại sư tỷ Bạch Chỉ, đời này cũng không chấp nhận người Chưởng Môn này chứ!
Trước mắt tình huống khẩn cấp, cũng bất chấp nhiều lời.
Nhìn thấy Bạch Chỉ vô sự, trái tim Long Kiểu Nguyệt cũng trở lại lồng ngực.
Nàng cũng không muốn vì tư tình nhi nữ mà chậm trễ thời gian, chỉ cần Bạch Chỉ còn mạnh khoẻ, trước tiên tìm được Thu Minh Uyên vẫn quan trọng hơn.
Long Kiểu Nguyệt đem thanh kiếm rớt xuống cắm trên tảng đá ra, hỏi Bạch Chỉ: "Ngươi còn có thể ngự kiếm không?"
Bạch Chỉ buông lơi mi mắt, cúi đầu gật gật.
Bên cạnh còn có mấy đệ tử, nhìn thấy cái người treo biển Chưởng môn Tiên Xu phong chạy tới, đều tụ lại đây.
Long Kiểu Nguyệt quét mắt nhìn bọn họ một cái, chỉ hỏi: "Có ai không thể ngự kiếm không?"
Bốn phía có người nói có thể, có người nói không.
Nhìn một đám bị thương bộ dáng thê thảm đầy đất, Long Kiểu Nguyệt trong lòng lại điên cuồng chỉ trời mắng đất rủa thầm Thu Minh Uyên một trận.
Nàng một chân đạp một đoạn chuôi kiếm bị gãy, dùng uy áp của Long Đình thế gia dùng để trấn áp người ngoài, híp mắt nói: "Chuyện Côn thú ở dưới Tây Phong đàm, ta đã bẩm báo Trường Lưu cùng Long Đình.
Phàm những ai có thể ngự kiếm, các ngươi đều bay lên đi, đừng quay đầu lại, cứ phi lên trên, đến bên cạnh vách núi, tự nhiên sẽ có người của Long Đình đến tiếp ứng các ngươi."
Mắt thấy có người muốn mở miệng, Long Kiểu Nguyệt đương nhiên biết hắn cũng muốn hỏi vấn đề về Thế Tôn.
Long Kiểu Nguyệt cắt đứt lời người nọ còn chưa kịp mở miệng nói, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Về phần Thu Thế Tôn, bản Chưởng Môn thân là người của Trường Lưu, đương nhiên sẽ tận tâm hết sức đi kiếm.
Chẳng qua các ngươi hiện tại đều thân thụ trọng thương, ở tại chỗ này chỉ sợ không giúp được gì, ngược lại làm cho bổn tiểu thư không thi triển được [Cửu thiên dẫn lôi quyết].
Nếu còn muốn giúp Thu Thế Tôn của các ngươi, thì mau chóng rời đi đi.
Lúc này bảo toàn chính mình mới là sách lược tốt nhất.
Đệ tử bốn phía vội vàng gật đầu, Long Kiểu Nguyệt lại nói: "Chậm đã, các ngươi lưu lại hai đệ tử không bị thương, thay ta dời những người bị thương đến địa phương an toàn."
Bạch Chỉ vội vàng nói: "Chưởng Môn, ta......"
Long Kiểu Nguyệt nghĩ cũng không nghĩ cũng biết nàng muốn nói gì, ngoan ngoãn đi đi, nếu cho ngươi lưu lại, ta đây một chuyến này chẳng phải uổng công sao? Nàng trợn mắt nói: "Ngươi phải đi!"
Nói xong nàng liền tuỳ tay chỉ hai đệ tử, mở miệng dặn: "Các ngươi lưu lại, chiếu cố người bị thương, đưa bọn họ dời đến địa thương cách Tây Phong đàm xa một chút."
Côn thú tuy rằng cường hãn, nhưng không lên bờ được.
Chỉ cần cách xa Tây Phong đàm, Côn thú kia cho dù quậy ngất trời cũng không liên quan đến bọn họ.
Bạch Chỉ chưa bao giờ gặp bộ dáng lạnh lùng như thế của nàng, cái người ban nãy như chú chim gãy cánh nhào vào lòng nàng, tựa hồ trong phút chốc liền rời nàng mà đi.
Bạch Chỉ mở to đôi mắt đầy ôn nhu, mà đáy lòng lại lạnh lẽo.
Long Kiểu Nguyệt lúc này cũng bất chấp quản Bạch Chỉ, càng lo lắng nếu mình nói chuyện dễ chịu như bình thường, Bạch Chỉ khẳng định sẽ đòi ở lại.
Nàng không chút nghĩ ngợi trừng mắt liếc Bạch Chỉ một cái, không ngờ Bạch Chỉ tựa hồ thật sự bị cái liếc mắt này doạ, thế nhưng không lại đến tìm nàng thuyết phục thêm gì.
Hết chương 37
- ----------------------------------
Bách Linh: Nói thật cái chuyện này dịch khó khăn quá thể, vừa ko phải hiện đại, vừa ko phải tu tiên chính thống, cứ nửa nạc nửa mỡ, dùng toàn từ ngữ dở người với tiếng lóng gì đâu ko à.
Mình chỉ có thể edit dễ hiểu nhất có thể, chỗ nào thấy khó hiểu quá thì dùng từ khác đỡ văn hoa hơn thay thế, có đôi khi tác giả chơi chữ hay chèn chú thích khó hiểu quá mình cũng nhắm mắt bỏ qua, bạn nào cảm thấy ko thích có thể đọc bản QT cho giữ vững nguyên bản:SS Thật sự lần sau quyết ko bao giờ edit thể loại kiểu này nữa, bộ này thất bại quá thể =.=.