Editor: Diệp Thảo, Mặc Quân Tịnh Túc
Tác giả có lời muốn nói: Bối cảnh âm nhạc: Một mái chèo bích đào xuân thủy lộ.
--------------------
Hôn sự của ta đã được định ra.
Một bé gái mồ côi, đã từng ngụy trang thành nam tử, thế nhưng lại được gả cho thiếu gia bệnh tật của thành Lạc Dương tiếng tăm lừng lẫy, không phải nhà giàu số một thì cũng là đại phú quý.
Ta cho rằng Tiêu Phóng say nên nói bậy, cho rằng lão phu nhân chắc chắn sẽ phản đối, ai ngờ tất cả đã được thu xếp. Có vẻ trong một đêm, trong phủ từ lớn tới nhỏ, tất cả mọi người đều biết Hoa Điêu là nữ nhi, sắp sửa gả cho thiếu gia. Từ nay về sau không cần phải sống nhờ vào cái tên đại phu, giả làm nam tử nữa.
Tiêu Phóng vẫn lui tới như thường, ngày ngày ra cửa. Thiếu gia bệnh nặng đã khỏi, không cần hắn trị liệu nữa, nhưng hắn vẫn chưa có rời đi. Sau một đêm "gian tình" kia, mọi thứ có vẻ trở nên xa lạ, tựa như quen biết sơ sài, lời nói việc làm toàn giống, thậm chí càng sâu.
--------------------------------------
-Kỹ viện-
Ta chán ghét cái mùi son phấn, chán ghét hắn nửa đêm tiến vào trong viện mà không quan tâm đến cảm nhận của ta; chán ghét thiếu gia mỗi khi đến hắn đều sẽ xuất hiện, dựa vào cửa, mắt lạnh mà xem trò vui, khi thì cười cười rồi bỏ đi.
Hắn thích có lẽ là loại nữ nhân có dáng tốt, eo thon, mắt nhi mị, chỉ cần ngồi một chỗ cũng đầy tư thái, phong tình vạn chủng. Ta không biết mình trong mắt hắn sẽ như thế nào, có lẽ tên nam nhân biết trang điểm, cụp mi rũ mắt ít nói, không biết vui không biết buồn, có thể tùy ý sai sử, giống như một gã sai vặt.
- Vị này xưng hô thế nào?
Nữ nhân này đã sớm quên ta. Có lẽ nàng chỉ nhớ những vị ân khách, thiên kim quý nhân như Tiêu Phóng đi. Người như ta thì chỉ có thể canh giữ ở ven tường, cửa sổ, sẽ không bao giờ có ai chịu liếc mắt nhìn ta một cái.
Thiếu gia có chút đứng ngồi không yên. Trong phủ tự do thoải mái, giờ khó chịu nhìn ta, mặt cũng đều nhăn lại.
Nhuyễn ngọc ôn hương. Mười năm trước ta chắc chắn không bao giờ tưởng tượng được mình cũng sẽ có thể cảm nhận được tư vị đó, còn sắp tới rời khỏi Tiêu Phóng, gả đi làm thê tử của người khác. Chẳng lẽ ta nên làm nam nhân, cả đời? Có lẽ còn có thể cưới được kiều thê mỹ thiếp, hưởng thụ quãng đời còn lại.
Không đứng đắn mà tùy ý, nàng đảo nhạc lên, đi đến chỗ ta thăm hỏi một phen.
Họ gì có quan trọng sao? Nơi này không phải là thỏa thuận bằng bạc, hai bên sau khi bàn bạc xong thì đưa tiền, không phải sao? Chẳng lẽ nói cho họ tên họ địa chỉ thì có thể có chiết khấu? Chê cười.
Liếc thiếu gia một cái, sảng khoái nói rõ "Thiếu gia họ gì?"
Hắn cơ hồ trừng mắt nhìn chằm chằm ta, hiếm khi không có cười trợn mắt nhìn, "Vu."
"Tiểu đệ họ Vu."
Bên trái đang cười, phía bên phải cũng thế, một nam một nữ cười đến thật vui vẻ, ngay cả những tiểu tỷ muội ngồi hoặc đứng bên cạnh cũng là sắc hoa ngào ngạt. Nhìn xem, người ta không lúc nào là không được quan tâm, còn ta thì ngược lại, trở thành trò cười, nào có nhìn thấy ta.
Cửa phòng vang hai tiếng, cô nương hoa khôi dựa ở trên người ta nhướng mày, đuôi lông mày khóe mắt đầy ý cười lười biếng mà kiều diễm chưa mất, nhẹ nhàng thổi nhiệt bên tai at một câu, "Quan nhân thong thả từ từ, nô gia đi một lúc sẽ trở lại."
Màn lụa rũ xuống là lúc ánh sáng bên ngoài chợt lóe, ta thấy được rất rõ ràng, nguyên là quan nhân nhà nàng tới thăm, nhưng bị ta chiếm trước. Khó trách hắn yêu tiền bạc, lấy người như nàng, lúc này thì ta mới biết, ta cũng yêu.
Thiếu gia có chút xấu hổ, bởi, một ngày làm thầy cả đời làm cha, lại bị sư phụ phát hiện vị hôn thê sắp gả cùng mình dạo bước nơi phồn hoa, thật là có chút quái dị, huống chi, trên danh nghĩa, hắn vẫn là Tiêu Phóng, một nửa chủ nhân của ta.
Cầm lấy chén rượu, đứng ở bên mành che, đẩy cửa phòng, ta hướng chén rượu ra phía bên ngoài, "Tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp được, Tiêu huynh lại đây ngồi."
Trên mặt Tiêu Phóng xuất hiện vẻ âm u hiếm thấy, còn khi cũng đã biết rằng người ngồi bên cạnh ta là vị thiếu gia khờ.
Cô nương hoa khôi kinh nghiệm đầy mình, ăn nói không chút hàm hồ, đỡ Tiêu Phóng đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng đặt hắn lên trên ghế, cầm một ly rượu nhỏ đưa lên, "Vốn nô gia còn sợ là náo loạn thú vui của ba vị quan gia, nhưng không ngờ các vị đã quen biết lâu rồi, nếu vậy hãy cùng nhau ngồi tâm sự, nô gia sẽ cho người đi chuẩn bị đồ ăn nhắm rượu."
Ngoài cửa oanh ca yến hót, phía trong thì lại không một tiếng động, hai người nam nhân nhìn nhau một cái, thiếu gia gọi một tiếng sư phó, đã đứng dậy rời khỏi ghế.
Trở về trong phòng, mọi người thấy ta kéo tay thiếu gia không cho đi, che miệng cười bưng khay đến gần, một đĩa đĩa thức ăn tinh xảo được đặt lên trên bàn, nàng ấy quen thuộc mà dựa vào người Tiêu Phóng, cười trêu ghẹo chúng ta, vòng eo thì bị hắn cuốn lấy dính chặt vào người. Hai đồi núi trắng ngạo nghễ như ẩn như hiện trước ngực hắn, cười giận thật giống yêu kiều.
Đôi tay kia rất đẹp, ta vẫn luôn biết, mỗi khi ta nhìn hắn vân vê dược liệu đều không rời được mắt. Hóa ra, tay nam nhân là nên đặt trên ngừơi nữ nhân, tựa như lúc này, ngón tay hắn vốn mảnh khảnh giờ lại càng thêm tinh tế, thon dài càng thêm thon dài, khiến người ta nhìn vào thấy thật mê muội.
Thiếu gia và ta cùng nhau ngồi xuống, cúi đầu không nói chuyện nữa, nhưng dưới gầm bàn y lại nắm chặt tay ta, khẩn trương nhưng không thả, bướng bỉnh giống như ta là đồ vật của riêng hắn vậy, hay cũng như con chó nhỏ của hắn mang tới viện của ta hằng ngày.
Đánh vỡ cục diện bế tắc vẫn là vị nữ tử duy nhất đang cười, đẩy ly đổi rượu cũng không tính là quá xấu hổ, mọi người thay đổi chỗ ngồi, nhưng tinh thần vẫn đặt lên trên vũ cơ ở tiểu viện ngoài kia.
Uống rượu cũng không có gì khó, phong hoa tuyết nguyệt cầm kỳ thư họa ta đều có thể làm, chỉ là ta lại phát lười, nhìn lớp rượu trong suốt trong chén nhỏ tinh xảo màu hổ phách. Bọn họ thong thả thưởng thức, còn ta thoải mái mà uống.
Hoa khôi cô nương cười nhìn ta đầy săn sóc, thấy không có người từ chối ly rượu vừa đẩy qua nên chia mọi người thành hai tổ, số người trong mỗi tổ cộng lại thì miễn cưỡng bằng với số rượu ta đã uống. Mà đường nhiên nàng ấy sẽ không làm chuyện phí công như vậy, ở thế giới hiện đại, những bar - girl đó cũng lúc nào cũng để ngươi bị say khướt thì họ mới kiếm được mấy vạn kim. Vì thế các nàng cũng giống vậy, cái này có khi đến cả ta cũng không bằng mấy nàng ấy, thông thường các nàng chỉ cần liếc mắt một cái, là rõ ràng vài thứ. Ví dụ như thiếu gia, rõ ràng là kẻ có tiền, trong lòng các nàng biết rõ ràng.
Nói đến dược, lúc này vậy mà náo nhiệt, hai thầy trò ngày thường không thấy luận bàn gì nhiều, lúc này vậy mà lại lấy ra bản lĩnh thật sự. Vốn tưởng rằng thiếu gia không thích ứng được với nơi đây, mấy chén nữ nhi hồng vào bụng thế rồi cũng nhẹ nhàng vui vẻ lên, thoải mái giống ngồi là đang ngồi ở trong nhà mình. Mà ta vốn cho rằng y vô tâm cầu học, không ngờ y cũng biết không ít, hóa ra Tiêu Phóng có dạy dỗ y rất nhiều.
Ta đã đọc tới những cuốn thư y tương đối đơn giản, ta đương nhiên biết Tiêu Phóng cũng sẽ không bao giờ lật ra xem, bởi hắn không cái gì là không hiểu. Cũng đúng, chỉ có ta không biết, làm sao lại có chuyện hắn không biết cơ chứ.
Muốn ta say sao? Ở cùng ngươi mười năm, ngươi có từng lấy ra một văn tiền cho ta chăng, không có vất vả cũng có khổ lao, tội gì bức bách ta.
Tội gì phải gả ta đi!
Trong bữa tiệc, một bầu rượu, tan tiệc khi không còn tiếng đàn tiếng nhạc.
Tiêu Phóng muốn ở lại.
Hắn đến giờ vẫn không chịu hiểu, lúc nào đứng trước mặt ta cũng là bộ dáng vung tiền như rác.
Sống nhờ đại phu thì ta sẽ có tiền sao? Nhà tướng công tương lai của ta...... Chính là như ý lang quân.
===========================================
"Nàng muốn lưu tại nơi đó làm cái gì?
Thiếu gia đẩy cửa theo ta bước vào trong phòng, vừa hỏi, cũng dừng bước chân lại.
Nhéo thử gò má của hắn, cười, "Chẳng lẽ là chàng muốn lưu lại? Nói sớm thì tốt rồi, tội gì phí nhiều ngân lượng như vậy, cho nàng ấy chiếm tiện nghi."
Lắc đầu nhìn về phía cửa, Tiêu Phóng dựa vào nơi đó, đôi mắt mị hoặc, không ngờ cũng đang nhìn chúng ta chằm chằm.
"Cái gì mà nói chuyện phiếm chứ, chẳng lẽ nàng muốn học? Mà dù cho nàng học mười năm cũng không thành đâu."
Hóa ra thiếu gia cũng có tức giận, túm ống tay áo của ta rồi hướng tới cửa phòng mà đi, "Trở về ngủ, muốn nói chuyện phiếm thì ta bồi nàng."
Phất tay áo lui bước ra phía sau, sờ đến ván cửa, chậm rãi đẩy hắn ra, lùi lại cười cười, "Cùng chàng thì sợ là không thể rồi, ta sợ không có chuyện gì để phiếm cùng chàng. Chờ một chút, khi nào có thời gian thì ta sẽ tới chỗ của chàng sau."
Trong phòng một mảnh hắc ám, phía sau cửa không nghe thấy động tĩnh, sờ soạng bước vài bước, ánh đuốc bên ngoài đã sáng rực.
Có lẽ ta thật say, thế nhưng lúc hắn vào phòng ta, liếc mắt một cái, vẫn là bộ dáng ban đầu, một hương vị thảo dược thoang thoảng đâu đây.
Mở rộng cửa phòng ra, Tiêu Phóng đã đứng ở trước mặt ta, cách một cánh cửa, hắn đứng ở dưới ánh trăng, khuôn mặt không biểu tình nhìn ta không chớp mắt.
"Vu Hoa Điêu?"
Gọi ta? Sửng sốt một lúc rồi ta điên cuồng cười, quay người lại. Hắn cư nhiên cũng đang cười, dáng người thẳng tắp không dựa, nhìn thẳng vào mắt ta.
Mười năm, đây có lẽ là lần đầu hắn gọi ta, nhưng thêm cái họ, của người khác.
"Thiếu gia họ Vu, lão gia tất nhiên cũng họ Vu, phu nhân gả hắn tự nhiên cũng vậy, một ngày nào đó ta cũng sẽ phải tiếp thu cái họ này thôi, nếu như không muốn nghe, không có biện pháp. Ngươi cười đi, dù khó nghe thì cũng không đổi được, gọi nhiều thì sẽ quen. Ta sẽ không thể bởi vì ngươi cười, thì sẽ bỏ họ Vu, chẳng lẽ...... Họ Tiêu? Cái đó mới làm người ta buồn cười chết mất, không bằng gọi là gọi Tiếu cho rồi."
Tiêu Phóng cúi đầu nhìn ngón tay của ta đang chọc chọc trước ngực của hắn, vẫn không nhúc nhích, "Nhạc Đường đi rồi, mà vẫn muốn nói chuyện với ta như vậy?"
"Nhạc Đường? Ngô...... Vu Nhạc Đường, hóa ra đó là tên thiếu gia. Vậy còn ngươi? Tên họ của vị cô nương thân mật với ngươi là gì?"
"Nói ngươi cũng không nhớ được."
"Đúng, thông thường ta đều không nhớ được. Nhưng không nghĩ tới, ngươi cũng là một cao thủ tình trường, nhiều năm như vậy, ngân lượng cũng nhiều như vậy, đều dùng để hái hoa trên người nữ nhân, không bằng chuộc thân cho nàng ấy rồi cưới trở về nhỉ. Dù sao ngươi vốn là không sợ ánh mắt thế tục, không sợ có người chê cười." Vỗ vỗ tay trên ngực hắn, nhưng cứng như tảng đá.
Nhiều năm như vậy, nếu không thể nói là sớm chiều chung sống thì ít nhất cùng từng tồn tại dưới một mái hiên, người nam nhân này quá tốt, hắn càng là như vậy thì ta càng muốn chạm thử vào người hắn, nhưng hắn sạch sẽ tới mức chưa bao giờ cho ta chạm vào người hắn một lần. Có lẽ là lỗi của ta? Có lẽ đi, thân phận và giới tính của ta là hắn cho, mười năm như một ngày.
Thân phận của ta với hắn là gì nhỉ, thầy trò không phải, thân nhân cũng không phải, cũng không được xem là chủ tớ, nói đến cùng cái gì cũng không phải. Ta nỗ lực suy nghĩ, có lẽ ta chỉ là người mà hắn tiện tay cứu được, thậm chí không bằng kia con chó của Vu...... Vu...... Vu thiếu gia.
"Ngươi say."
Tay của ta bị hắn đẩy xuống, giống như ta ném thiếu gia ra, thật đơn giản, nhẹ nhàng.
"Ngươi từng thấy ta say sao?" Lui ra phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách chúng ta nên có, vẻ mặt của hắn liền trở nên bình lặng rất nhiều, nhìn không rõ.
"Nếu ta say, ta sẽ hỏi ngươi, tại sao lại hứa gả ta cho gia đình này. Nếu ta say, ta sẽ nói cho ngươi, nam cưới nữ gả ít nhất phải có lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Nếu ta say, ta sẽ nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi là gì của ta, sao có thể vì ta làm chủ chuyện này, có phải là ngươi muốn bán ta để kiếm lấy ngân lượng để nuôi nữ nhân kia ở trên giường sao? Nếu ta say, ta sẽ rành mạch mà nói cho ngươi biết, ta căn bản là không muốn gả, tình nguyện chết, trở về cái quan tài kia cũng không muốn gả, nguyện cả đời này làm nam nhân cũng không muốn gả."
Lui về trước cửa phòng, nhịn không được cười rộ lên, uống bao nhiêu rượu tinh khiết và thơm ngon, giờ đột nhiên cuồn cuộn, xông thẳng đến trong đầu ta như vũ bão, như muốn phá tan ta vậy, nước mắt từ trong hốc không tự chủ được chảy ra.
"Ngươi nói đúng, ta say, chỉ có say như vậy thì mới có thể oan uổng hảo ý của ngươi. Làm nam nhân rất mệt, vẫn là nữ nhi cho tốt, gả cho người ta thì một đời nhẹ nhàng an hưởng phú quý, không sợ đi theo ngươi hết hôm nay mà không hiểu rõ ngày mai đi đâu, không sợ đi theo ngươi một đường trằn trọc bôn ba vất vả, không sợ ngươi đi sung sướng mà ta phải canh giữ ở một cái ngõ nhỏ cho đến bình minh, càng không sợ phải che che dấu dấu mặc nam trang hằng ngày, sợ một khi nào đó ta bị phát hiện thì sẽ có một ai đó tới và rồi cứ một hai đòi phụ trách với ta, không thể......"
Lúc này đổi thành hắn không muốn nghe, xoay người về phòng mình, lưu một mình ta đứng ở trong viện.
Câu cảm ơn kia của ta vẫn chưa nói đâu.
Cửa đã đóng, ta vào không được, cái chuyện cảm tạ này thì vẫn nên gặp mặt rồi nói đi.
"Cách xa ta một chút."
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nghe hắn lớn tiếng nói chuyện với ta như vậy.
Mười năm, ta cũng là lần đầu tiên biết được nước mắt có hương vị gì.
Nếu không phải sau mười năm, có một lần tận mắt nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác ở bên nhau, ta có lẽ sẽ không như vậy, cho dù đã sớm biết mình có bao nhiêu thích hắn, lúc này đau lòng càng thêm rõ ràng.
Ngươi a...... Tiêu Phóng, tới rồi đi, suốt ngày yến du tìm hoa vấn liễu. Tới rồi đi, lúc nào cũng ca vũ thâu hoan, tham uống vài ly rượu ngon.
Ta a...... Hoa Điêu, cười hỏi nữ nhi hồng, tình này với Tiêu Phóng sâu biết bao nhiêu?
Cười Hoa Điêu ta, không phải họ Tiêu không thể.
Cười Hoa Điêu, cũng thế.