Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Đời Trước FULL


Ngày 22
Nụ cười xán lạn tươi đẹp của tiểu cô nương làm rung động ánh mắt của Đường Tùng Niên, khiến hắn không khỏi cười theo, cong ngón tay và búng nhẹ lên trán của con bé, cười chê: “Nha đầu mặt dày!”
Hứa Quân Dao, không, Đường Quân Dao không mảy may bực bội mà còn cười khúc khích tiếp tục sáp lại gần hắn, tỏ ra thần bí nói: “Phụ thân, con nghe thấy hết rồi.”
“Nghe thấy cái gì?” Đường Tùng Niên liếc cái lúm đồng tiên trên má nàng, giả bộ lượm sách lên và lật xem một cách chăm chú, đồng thời hỏi bâng quơ.
“Con nghe thấy người giả vờ đau để làm nũng với nương, với lại trước khi người đi tìm nương bôi thuốc còn cố ý đè vào vết thương, đè đến nỗi nó đỏ au như máu, có phải người muốn nương nhìn rồi đau lòng không? Con nói người nghe này, cái này gọi là tự làm tự chịu, ai bảo người cứ muốn vẽ vời thêm chuyện, từ lúc bắt đầu đừng có giấu nương có phải tốt không? Khi ấy nương chắc chắn sẽ càng đau lòng hơn.” Đường Quân Dao cười giễu cợt.
Bị nữ nhi vạch trần tâm kế, cái mặt già của Đường Tùng Niên lúc đỏ lúc đen, lúc đen lúc trắng; nhưng mà hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sắc mặt cũng rất nhanh nhìn không ra điều gì khác thường, đoạn hắn nghiêm mặt giáo huấn: “Nói năng lung tung! Lúc nào con thấy ta ấn vào vết thương? Chỉ giỏi xuyên tạc! Ta nói con nghe nè Đường Quân Dao, mấy lời này nói trước mặt cha thì cũng thôi, nhưng không thể nói bậy bạ trước mặt nương con đâu đấy, nghe rõ chứ?”
“Không nói với nương cũng được, nhưng người phải đút lót con! Con nhận được lợi ích rồi, trong lòng vui quá khéo cũng quên sạch sành sanh chuyện này!” Đường Quân Dao chẳng sợ hắn chút nào, cười tít mắt nói.
Đường Tùng Niên bị con bé làm cho nghẹt thở, cười mắng: “Con học ở đâu cái thói xấu này hả? Còn muốn nhận hối lộ nữa chứ!”
“Thế người có hối lộ con không thì bảo?” Đường Quân Dao thong dong hỏi lại.
“Hối lộ hối lộ chứ, hối lộ cho nữ nhi yêu dấu của ta!” Đường Tùng Niên tức giận trừng mắt nhìn con bé, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một thỏi Kê Huyết Ngọc (**) rồi đưa cho con bé, nói với giọng ghét bỏ: “Cầm cầm cầm đi!”
Đường Quân Dao nhận lấy đá ngọc bằng hai tay, thấy chất ngọc không tạp chất, màu sắc đỏ tươi như máu, nàng biết đây chắc chắn là miếng ngọc Mãn Đường Hồng hiếm có thì không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Cái này tốt, đúng lúc nàng có thể lấy nó để khắc một con dấu làm tín vật của mình.
Thấy nữ nhi vui vẻ, Đường Tùng Niên khẽ cười.
Vốn định đưa nó cho tiểu nha đầu, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại đưa cho con bé bằng cách ‘bị ép’ để ‘hối lộ’.
“Phụ thân, người cứ yên tâm! Sau này nếu người lại giả vờ đáng thương để nương đau lòng lòng thì con nhất định sẽ coi như không biết gì cả, cũng sẽ không nói với bất kì ai.

Với cả, đêm nay con sẽ bảo nương đích thân đón người về phòng.” Đường Quân Dao hớn hở cất thật kĩ Kê Huyết Thạch, đoạn quay ra bảo đảm với hắn một cách khá thành thật.
“Ừ hừ.” Mặt Đường Tùng Niên tỏ ra hờ hững, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên đã bán đứng biểu cảm của hắn.
Lão già này sĩ diện muốn chết! Đường Quân Dao buồn cười, nhưng cũng không vạch trần hắn, lúc nàng đang định rời đi thì thấy Mặc Nghiên đang dẫn Hạ Thiệu Đình tiến vào.
“Lão gia, Hạ tướng quân đến rồi.”
“Đình ca!” Hai mắt nàng sáng lên, gọi thật to.
Hạ Thiệu Đình cũng không nghĩ rằng sẽ gặp nàng ở đây, nghe thấy giọng nói trong trẻo khóe môi hắn khẽ cong lên: “Quân Dao.”
Quân Dao? Đường Quân Dao nhất thời không quen với việc hắn đổi cách xưng hô, mặc dù gọi như này cũng rất thân thiết, nhưng so với cái tên ‘Bảo Nha’ trước đây thì gọi như thế này vẫn khiến người ta cảm thấy dường như hắn đang xa cách mình.
Cái cảm giác này chẳng thoải mái chút nào!
Nàng bĩnh tĩnh lại, vội hỏi: “Chuyện lần trước đã tra ra kết quả rồi phải không?”
Hạ Thiệu Đình không ngờ nàng vừa đoán đã trúng, hắn nghi ngờ nhìn Đường Tùng Niên tựa như muốn trưng cầu ý của hắn.
“Hạ tướng quân có chuyện cứ nói đừng ngại, con bé thường xuyên ra vào cung, biết những chuyện này cũng có thể tự mình đề cao cảnh giác, chỉ có lợi chứ không có hại.” Đường Tùng Niên gật đầu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ nuôi dạy nữ nhi trở thành người ngây thơ hồn nhiên không biết thối nát của thế gian, đặc biệt nữ nhi càng ở gần nơi tập trung quyền lực thì càng phải biết cách tự bảo vệ mình.
Hạ Thiệu Đình gật đầu, thật ra hắn cũng nghĩ như vậy.
“Cung nữ Đồ Y của Đông cung, nguyên danh Ngũ Anh nương, vốn là một cung nữ bên cạnh trưởng công chúa Khánh Bình của tiền triều, năm đó trưởng công chúa Khánh Bình chết trong loạn quân, nàng ta bèn quay về quê hương, sống lại dưới danh nghĩa của người em họ đã chết trong loạn lạc, sau đó nàng ta trở thành nô tỳ ở nhiều nơi để rửa sạch quá khứ từng là cung nữ của tiền triều, nhân cơ hội này để ẩn núp.”
Đường Quân Dao nhướn mày.
Quả nhiên, đến cả cái tên ‘Đồ Y’ này cũng là giả, vậy thì ‘Phương Nghi’ đoán chừng cũng là tên giả.
“Mấy năm trước, triều đình chọn cung nữ từ dân gian,  nàng ta đã nhân cơ hội này để vào cung….”Hạ Thiệu Đình nói qua về những chuyện mà Đồ Y đã làm trong những năm qua ở trong cung, sau cùng mới nói: “Nàng ta luồn vào Đông cung, mục đích là để làm rối loạn Đông cung, nhân cơ hội xếp người của mình vào, muốn lấy sắc đẹp để nắm Thái tử trong tay, hòng đạt được mục địch gây rối triều cương.”
Đường Tùng Niên liên tục gõ nhẹ lên thư án, vẻ mặt đăm chiêu.
“Những điều này là nàng ta thú nhận, hay các huynh điều tra ra?” Đường Quân Dao hỏi.
“Có một ít là nàng ta khai, phần nhiều là bọn huynh điều tra ra.

Nàng ta cứng đầu cứng cổ, bất kể bị dùng hình hay như thế nào đều không mở miệng, cuối cùng nàng ta bị ép đến mức cố gắng tự tử để thoát khỏi sự tra tấn.” Hạ Thiệu Đình trầm giọng nói.
“Đông cung có ai khác dính dáng đến không?” Đường Quân Dao lại hỏi.
“Đây chính là mục đích hôm nay huynh đến đây.

Vào đêm hôm qua, cung nữ Xuân Đào ủa Đông cung thích sát Thái tử không thành, ngược lại ám sát Thái tử phi đang có mặt tại hiện trường, cung nữ Phương Nghi đứng ra bảo vệ, Thái tử phi không thiệt hại gì, Phương Nghi vì thế mà bị thương nặng dẫn tới hôn mê.

Mà Phương Nghi này cũng vốn là đối tượng hoài nghi của chúng ta, chỉ là vẫn luôn không có chứng cứ xác thực để có thể chứng minh nàng ta có quan hệ với dư nghiệt tiền triều.” Hạ Thiệu Đình nhíu mày trả lời.
Đứng ra bảo vệ rồi bị thương? Sao cái màn này quen quen thế nhỉ? Đường Quân Dao bất giác cau mày.

Còn có thêm cả Xuân Đào nữa, nàng không có ấn tượng gì với nàng ta, hóa ra nàng ta cũng là đồng bọn của Đồ Y sao?
“Bệ hạ sắp xếp công việc cho cháu rồi à?” Đường Tùng Niên chợt hỏi.
“Vâng ạ, vài hôm nữa Tây Địch vương sẽ khởi hành quay về Tây Địch, bệ hạ ra lệnh cho cháu hộ tống hắn xuất quan.” Hạ Thiệu Đình do dự, cuối cùng vẫn không nói rõ một nhiệm vụ khác cho hắn.
Đường Tùng Niên đương nhiên biết chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, nhưng thấy hắn không nhiều lời nên cũng không hỏi nhiều.
“Huynh lại phải đi ư? Lần này lại đi bao lâu vậy?” Đường Quân dao vừa nghe đã không nỡ, sau khi tương phùng mới gặp nhau được mấy lần bọ, thế mà bây giờ lại phải rời đi sao?
Hạ Thiệu Đình nhìn nàng cười áy náy: “Hoàng mệnh đã ban, không phải điều huynh có thể khống chế được.”
Đương nhiên Đường Quân Dao cũng hiểu điều này, chỉ là nàng khó tránh khỏi cảm giác bịn rịn.
“Cha, có phải Đình ca đến không ạ?” Tiếng bước chân cùng với tiếng kêu đầy phấn khích của hắn từ bên ngoài truyền vào.
Đường Tùng Niên bất lực day thái dương, cứ thế nhìn nhi tử kéo Hạ Thiệu Đình ra ngoài tụ tập bạn cũ, đoạn hắn quay sang nhìn nữ nhi đang nhíu hai hàng lông mày như đang suy nghì điều gì đấy: “Bào Nha, con đang nghĩ gì vậy?”
“Con đang nghĩ, liệu có phải Phương Nghi đang dùng khổ nhục kế hay không? Suy cho cùng, chúng ta vừa mới nghi ngờ nàng ta, mà ngoắt một cái nàng ta đã bị thương năng vì cứu Thái tử phi, nhìn thế nào cũng thấy trùng hợp quá mức.” Đường Quân lo lắng nói.
Đường Tùng Niên mỉm cười: “Tiểu nha đầu con có thể nghĩ đến mức độ này, chẳng lẽ bệ hạ và các quan viên phụng chỉ điều tra chuyện này lại nghĩ không ra sao?”
Đường Quân Dao bị hắn chẹn họng, lại nghe hắn tiếp tục nói: “Giả dụ Phương Nghi thật sự là dư nghiệt tiền triều, nàng ta dùng đến cả khổ nhục kế cũng phải ở lại Đông Cung đủ thấy nhất định nàng ta có một số lý do buộc phải làm như vậy, dù biết rõ việc ở lại sẽ phải khoanh tay bó gối nhưng nàng ta vẫn chọn ở lại.

Mặc kệ nàng ta có trong sạch hay không, trước khi chưa thu được chứng cứ xác thực thì nàng ta chính là bề thôi có công, trên dưới Đông cung không ai có thể thất lễ với nàng ta.”
Đường Quân Dao vừa nghĩ cũng thấy đúng là như vậy.
“Được rồi, tiểu nha đầu đừng lo lắng nhiều, lúc vào cung chỉ cần con đừng tùy tiện cách xa Ngũ công chúa, đừng tùy tiện đi lại khắp nơi là nữa được.” Đường Tùng Niên phất ống tay áo, dặn dò.
Đường Quân Dao đáp lại, rồi mới đứng lên rời đi.
Mặc kệ thế nào, trải qua sự việc lần này thì thế lực Phương Nghi và Đồ Y ở trong cung ắt sẽ giảm đi, nhân thủ e rằng cũng sẽ tổn hao đi bảy tám phần, đối với mưu đồ nhiều năm của các nàng mà nói, lần này có thể gọi là đả kích trầm trọng.
Nhất là Đồ Y hiện nay đã rơi vào tay của triều đình, cho dù không chết sợ rằng cũng đã mất một lớp da.
Bỗng nàng nghĩ đến việc Hạ Thiệu Đình phải hộ tống Tây Địch vương xuất quan trong vài ngày tới, nàng chuyển bước, định đi tìm hắn.
“Quân Dao.” Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc, nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt mỉm cười của Hạ Thiệu Đình.
“Sao huynh lại ở đây? Ca ca đâu?” Nàng hỏi.
“Châu ca đi lấy chút đồ rồi, ta ở đây đợi đệ ấy.” Hạ Thiệu Đình trả lời.
Đường Quân Dao cùng hắn nói vài câu chuyện cũ, nàng lượng lự hoi: “Đình ca, ta mượn huynh mấy người có thân thủ không tệ được không?”
Bên cạnh nàng bây giờ trừ con quỷ ngốc nghếch Ngôn Vũ, cũng chỉ có một nha đầu Lam Thuần chất phác, bọn họ đều không phải những người mạnh mẽ.

Mà sau khi trải qua chuyện lần này, cuộc đối đầu giữa nàng và Phương Nghi đã từ trong tối ra sáng, vì thế bên cạnh nàng dù sao vẫn phải thêm vài người mạnh mẽ mới được.
Nhưng tính toiws tính lui, người đầu tiên nàng có thể nghĩ đến để xin giúp đỡ là chính là Trấn Viễn tướng quân Hạ Thiệu Đình.
Hạ Thiệu Đình tưởng rằng nàng vẫn sợ chuyện con ngựa hoảng sợ lần trước, vì thế an ủi: “Muội không cần phải sợ, Trường Phong và Trường Thuận hộ tống muội ra vào cung đều là người có thể tin tưởng được, nếu muội có chuyện gì cứ việc phân phó cho bọn họ làm là được.”
Đường Quân Dao bất ngờ: “Bọn họ đều là do huynh phái đến bảo vệ muội sao?”
Vừa nghĩ đến đây, nàng cảm thấy vui sướng vô cùng, con mắt sáng lấp lánh, nhìn hắn đầy mong đợi.
Hạ Thiệu Đình hơi mất tự nhiên, vờ ho một tiếng rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, hắn đã nhìn thấy cô nương trước mắt cười đến mức mặt mày mày cong cong, làm hắn cũng bất giác cong khóe môi.
Ngừng một chút, hắn bổ sung thêm một câu: “Bọn họ đã nhận muội làm chủ rồi, sau này có chuyện gì muội cứ việc giao phó cho bọn họ là được, không có sự cho phép của muội, bọn họ không dám tự tiện làm gì đâu.”
Đường Quân Dao mỉm cười với hắn rồi gật đầu.
Thật ra nếu nàng đã dám mượn người của hắn, thì cũng không sợ hắn sẽ biết mình muốn làm gì.
Đặt xuống được những vấn đề thân phận đã đeo bám mình ở hai đời,  lại có được hai trợ thủ đáng tin, cả người Đường Quân Dao nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một ngày này nàng không cần vào cung, bèn ở lì trong phủ không đi đâu cả, hiếm khi thanh thản lật xem cuốn tiểu thuyết Ngũ công chúa nhét cho nàng, vừa xem vừa ngáp.
Sau cùng cảm thấy thực là vô vị, nàng bèn tiện tay vứt nó sang một bên, sau đó đi đến phòng của Nguyễn Thị.
Hứa Quân Dao đang đi trên con đường nhỏ lát đá xanh trong vườn, cách hòn non bộ, nàng bỗng nhiên nghe thấy Tiền Thị đang dạy dỗ nữ nhi Trần Ngưng Trinh: “Ta bảo này, con bị làm sao vậy hả? Hạ tướng quân có gì không tốt? Tuổi trẻ mơn mởn đã làm đến chức tướng quân, con có biết bên ngoài có bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn không? May mà nhà Tam biểu ca quen biết hắn, nên con mới có cơ hội quen được hắn.

Con còn không mau nắm chặt, cứ ở đấy mà ưỡn ẹo cái gì?”
“Ta nói cho con biết, đại biểu thẩm của con đã nhắm trúng hắn làm con rể rồi đấy.

Còn có Anh di nương, chỉ sợ trong lòng đã có ý này rồi, con phải biết nữ nhi Đường Quân Nhu của nàng ta năm nay đã tròn mười lăm tuổi, con bé có thể xuất giá rồi!”
“Nương, người nói vớ vẩn gì vậy? Người cũng biết Hạ tướng quân tuổi còn trẻ, con còn lớn tuổi hơn hắn đấy.” Trần Ngưng Trinh bực mình nói.
“Cái này thì có gì quan trọng, kém một hai tuổi chứ mấy.

Lại bởi vì Hạ tướng quân tuổi trẻ mới phải cưới một vị phụ nhân lớn tuổi chững chạc, như thế mới quán xuyến tốt việc nhà cho hắn.” Tiền Thị phản đối.
“Con không nói với người nữa!” Trong lòng Trần Ngưng Trinh đang phiền chán, nào có tâm tư nói nhiều với bà ta.

Nàng ta quay người rời đi, Tiền Thị ở phía sau tức đến nỗi mắng xối xả, bảo nàng không biết điều.
Đường Quân Dao khẽ hừ một tiếng, bây giờ nàng mới biết hóa ra thiếu niên tướng quân đã thu hút sự chú ý của nhiều cô nương trong nhà người ta, bọn họ ai cũng nhìn huynh chằm chằm như hổ đói, đến cả Lý Thị của Đại phòng và Anh di nương cũng không ngoại lệ, thậm chí cả mụ già như Tiền Thị cũng nổi lên tâm tư này.
Trong lòng nàng khá khó chịu, nàng chỉ cảm thấy ai cũng không xứng với thiếu niên tướng quân.
“Vậy người nào mối xứng với hắn?” Ngôn Vũ chợt hiện ra, tò mò hỏi.
Người như thế nào mới xứng với  huynh ấy ư? Đường Quân Dao bị nàng hỏi đến ngây ngẩn cả người, nghĩ một lại, nàng vẫn cảm thấy cả kinh thành này chọn không nổi một người xứng với huynh ấy.
Nàng lẩm bẩm nói: “Mà thôi, dù sao bây giờ huynh ấy vẫn phải kiến công lập nghiệp, cũng không nhất định phải vội vã kết hôn.

Cùng lắm thì ta giúp huynh ấy lưu ý, nếu có cô nương thích hợp sẽ tìm cách giới thiệu cho huynh ấy, dù sao cũng không đến mức làm lỡ chuyện hôn nhân đại sự của huynh ấy.”
Ngôn Vũ miêng mấp máy, giống như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
“Tam muội muội.” Bỗng nghe thấy giọng nói của Đường Quân Du, Đường Quân Dao giương mắt mà đi, quả nhiên thấy Đường Quân Du đang đi về phía mình, sau đó khuôn mặt nở ra một nụ cười nịch nọt hiếm hoi.
Mặt trời thật sự đã mọc đằng Tây rồi.

Nàng thầm nói.
“Tam muội muội, đầu tháng ba là sinh nhật mười bốn tuổi của tỷ, Hạ tướng quân quen biết nhà chúng ta, đây là thiệp mời, làm phiền muội giúp ta chuyển cho huynh ấy được không?” Nụ cười của Đường Quân Du mang theo một chút ngượng ngập, đưa cho nàng thiệp mơid trong tay.
Quả nhiên có ý với Đình ca…..Đường Quân Dao tùy mặt gửi lời, làm sao lại nhìn không ra vẻ mặt thiếu nữ mơ mộng tình yêu của nàng ta, trong lòng nàng lập tức cảm thấy khó chịu.
“Sợ là không được rồi! Mấy ngày nữa huynh ấy phải phụng chỉ hộ tống Tây Địch vương rời kinh.

Nhị tỷ tỷ đại môn bất xuất, nhị môn bất mại (*), có lẽ không biết chuyện này?” Đường Quân Dao trả lời.
(*) Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại: Ý nói luẩn quẩn trong nhà không màng thế sự như các vị tiểu thư xưa.

“Đại môn = cửa lớn” ý là chuyện thiên hạ, “Nhị môn= cửa nhỏ” là những chuyện trong nhà trong phủ.
Đường Quân Du bị lời nói của nàng làm cho sững người, rồi lại nghi ngờ nàng đang lừa mình, vì không muốn thấy mình sống tốt, dù sao làm gì có chuyện trùng hợp như thế được.

Vì thế nàng ta mím đôi môi, giọng nói không vui: “Tam muội muội có phải huynh ấy đâu, tại sao nói không được?”
“Không phải vừa rồi muội nói rồi sao? Huynh ấy phụng chỉ phải bảo bê Tây Địch vương xuất quan trở về Tây Địch.

Mấy ngày này chỉ sợ bận bịu chuyện chuẩn bị rời kinh, nào có thời gian tham gia tiệc sinh nhật của tỷ chứ?”
Đoạn, nàng cau mày nói: “Nếu Nhị tỷ tỷ muốn làm phu nhân tướng quân, chí ít cũng phải thay đổi cái tính bắt mọi người phải chiều theo ý mình đi đã, đừng có cái kiểu tỷ muốn cái gì thì người khác nhất định phải chiều tỷ vô điều kiện, chỉ dự vào điểm này tỷ đã không đạt tiêu chuẩn rồi.”
Không sai, loại người như Đường Quân Du hoàn toàn không xứng với Đình ca, bị loại luôn.
Đường Quân Du bị nàng nói toạc tâm tư, vừa ngịa vừa tức: “Muội nói cái gì vậy?! Tỷ mời huynh ấy đến chẳng qua là xuất phát từ lễ tiết, muội nghĩ đến chốn nào vậy!”
Nói xong lại trừng mắt dự tợn với nàng, sau đó tức tối quay người rời đi.
Đường Quân Dao xoa cằm, đôi mi thanh tú cau chặt lại.
Quả nhiên không xứng…..
Nàng cũng không còn tâm trạng tới chỗ Nguyễn Thị nữa, đi thẳng về phòng luôn.
Nào ngờ chưa được bao lâu, Đường Quân Nhu đã cầm theo đồ nàng ta đang dở tìm tới cửa.
“Tam muội muội hiểu biết sâu rộng, ta muốn nhờ muội giúp ta nhìn cem chiếc khăn phải thêu thêm cái gì thì đẹp hơn?”
Đường Quân Dao sao lại không biết nàng ta có dụng ý khác, nhưng cũng không vạch trần nàng ta: “Thêu thêm mai rất tốt.”
Đường Quân Nhu cười: “Quả thật như vậy, vẫn là chủ ý của Tam muội muội tốt hơn, nếu thêu mai thì chiếc khăn sẽ càng hoàn mỹ hơn.”
Đường Quân Dao miệng cười chúm chím, chỉ gật đầu nhìn nàng ta nói chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng bắt đầu đẩy đưa hỏi thăm chuyện của Hạ Thiệu Đình.
“Hạ tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bệ hạ lại đích thân ban cho phủ đệ, chắc hẳn trong phủ sẽ có vài vị trắc phu nhân giúp huynh ấy quán xuyến việc nhà chứ nhỉ?” Đương Quân Nhu lơ đãng hỏi.
“Ha ha, cuối cùng cũng lộ cái đuôi cáo ra rồi nhé!” Ngôn Vũ bỗng nhiên vỗ tay cười.
Đường Quân Dao lườm Ngôn Vũ một cái rồi nói với Đường Quân Nhu: “Theo như muội biết, trắc phu nhân thì không có, nhưng mà với sự coi trong của bệ hạ đối với huynh ấy, không chừng lúc nào đó sẽ ban hôn cho huynh ấy cũng nên.”
Đường Quân Nhu vừa mới nhẹ nhàng thở ra, chớp mắt đã bị đả kích bởi tin tức này, khuôn mặt tươi cười của nàng ta cũng cứng lại luôn.
Ngay sau đó, Đường Quân Dao thấy nàng ta hỏi mình với vẻ bất an, vẻ mặt tựa như muốn từ bỏ, nhưng lại có chút không cam lòng.
Làm sao nàng không nhìn ra được nàng ta đang coi Hạ Thiệu Đình như một miếng gân gà, ăn thì vô vị, vứt đi thì tiếc; bỗng trong nàng cảm thấy không vui trong lòng.
“Nếu Đại tỷ tỷ không có việc gì khác thì mời về cho, muội cảm thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ một lát.” Nàng nhàn nhạt nói.
Sau khi nghe xong Đường Quân Nhu cũng không dám tiếp tục quấy rầy, vì thế đứng dậy cáo từ.
“Ớ? Hình như nàng ta nhạt lòng đi rồi?” Ngôn Vũ ngạc nhiên nói.
Đường Quân Dao cười lạnh: “Tuy Đình ca tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng lẻ loi một mình không họ hàng thân thích,  đây là biểu hiện của mệnh cứng (*), vốn không phải lựa chọn tốt để kết hôn.

Nhưng huynh ấy tuổi trẻ đã thành danh, lại được bệ hạ đánh giá cao, tiền đồ có thể nói là không thể lường được, đó là một sự trợ giúp đắc lực, quả thực đáng tiếc nếu dễ dàng bỏ qua.”
(*) Mệnh cứng: hay mệnh ngạnh, cũng là chỉ mệnh nặng (mệnh trọng) thường khắc phu thê, khắc người thân.
Cho nên, quý tộc nhà giàu trong kinh có ý định liên hôn với huynh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý gả cô nương xuất sắc nhất trong phủ, nhưng lại không muốn dễ dàng từ bỏ cơ hội lôi kéo huynh ấy; suy cho cùng các nhi tử dưới gối bệ hạ đang lần lượt trưởng thành, các vị trí vương phi vẫn có thể cố gắng tranh giành một phen, chẳng phải tốt hơn một tướng quân cỏn con này sao?
Tâm tư của Đường Quân Nhu làm sao nàng không biết cho được.

Nàng ta không ngại làm thiếp, nhưng không bằng lòng làm thiếp của một kẻ ‘hiệp khác độc hành’, nhưng ‘hiệp khách độc hành’ này tiền đồ vô cùng tốt, làm nàng ta không cam lòng từ bỏ.
Nàng thầm tức giận, nàng coi sự tồn tại của chàng thiếu niên như ánh trăng sáng trong tim, huynh ấy xứng đáng có được nữ tử tốt nhất trên đời, việc gì để mình chịu thiệt thòi chứ!
“Nhưng cô nương tốt nhất trên đời không phải ngươi sao Dao Dao?” Ngôn Vũ chớp mắt, khó hiểu hỏi.
Đường Quân Dao sững ra, vẻ ngượng nghịu hiếm hoi: “Đúng, đúng là như thế không sai, nhưng mà, nhưng mà….”
Nhưng mà cái gì nàng không nói ra khỏi miệng, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy bản thân mình có lẽ cũng không xứng với huynh ấy.
Dù bên ngoài nàng có giả bộ đơn thuần, trong sáng như thế nào, nhưng nội tâm đã không thuần khiết từ lâu, làm sao nàng có thể xứng với một người tồn tại như trăng sáng trên núi.
Ba ngày sau, Tây Địch vương khởi hành quay về Tây Địch, Trấn Viễn tướng quân Hạ Thiệu Đình phụng chỉ mang theo thân vệ binh hộ tống hắn ta xuất quan; không ai biết được là, thân vệ binh của Hạ Thị đã biến mất ở quan ngoại, nhưng một tháng sau đánh úp bất ngờ Tam Quốc Tây Nam, đánh nhanh khiến cho đối phương trở tay không kịp, đồng thời bắt sống hàng chục tên dư nghiệt tiền triều đã lẻn vào trong đó.
Từ đó, Tây Nam hoàn toàn bình định.

Tin tức truyền về kinh thành, long nhan hết sức vui mừng.
Phương Nghi bị bệnh nằm liệt giường, lúc này cổ họng nàng ta cảm thấy một vị tanh ngọt, nhưng sợ bị người khác nhìn ra điều bất thường, nên dành gắng gượng nuốt xuống, rồi nói lời cảm tạ với tiểu cung nữ phụng lệnh chăm sóc nàng với vẻ yếu ớt.
Ở bên kia, Hứa Đinh Nhược đang vắt khăn chợt dừng lại, rất nhanh sau đó đã điềm nhiên như không.
Đợi sau khi tiểu cung nữ rời đi, nàng thong thả cầm chiếc khăn ướt trong tay ném cho nàng ta, cười khẩy nói: “Xem ra nhười của ngươi sắp chết hết rồi, còn mỗi ta được việc thôi!”
Trong khoảng thời gian này Phương Nghi đã chịu đựng quá nhiều khuất nhục mà bình sinh nàng ta chưa từng phải chịu, bây giờ mặc dù trong lòng vừa vội bừa giận nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thản.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Vẫn còn giả bộ, ngươi cho rằng mình lừa được người khác, thì có thể lừa được cả ta sao? Người chắc chắn là đồng bọn với Đồ Y!” Hứa Đinh Nhược tiến lại gần nàng ta, nói gằn ra từng chữ.
Phương Nghi cười lạnh: “Tùy ngươi nói thế nào thì nói, ta chỉ không ngờ rằng Hứa Đinh Nhược cô nương lại thông minh đến vậy, ngay cả bệ hạ và văn võ bá quan cũng không sánh bằng.”
Làm sao Hứa Đinh Nhược không biết nàng ta đang châm chọc mình, trong lòng hơi cáu, nhưng cuối cùng vẫn không dám nhiều lời, chung quy nàng không có chứng cứ rõ ràng, hơn nữa hiện nay Thái tử phi đã giao phó phải chăm sóc tốt cho Phương Nghi, thế nên hiện giờ nàng vẫn không thể đắc tội với nàng ta.
“Mấy ngày nay Đinh Nhược cô nương sống không tốt phải không? Người mà mình căm ghét lại một bước lên trời, trở thành nửa chủ tử của ngươi, e rằng dạo này không ít lần phải tức giận.

Nhưng mà Đinh Nhược cô nương thông minh có thừa, ta nghĩ cục diện khó khăn trước mắt có lẽ sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.” Nàng ta thong thả nói.
Sắc mặt Hứa Đinh Nhược trở nên khá khó coi, nhưng vẫn cãi bướng: “Ngươi cho rằng nàng ta có thể làm được gì? Lúc này Lương đệ nương nương việc bận cuốn thân nên mới tạm thời thuận theo nàng ta, đợi nương nương hết tháng ở cữ thì nàng ta sẽ đẹp mặt thôi.”
“Chí ít lúc này nàng ta còn đang được sủng ái, muốn giết chết ngươi còn dễ hơn vê chết con kiến!”
Hứa Đinh Nhược tái mắt, biết nàng ta nói không sai.
Thấy nàng ta đang sợ hãi, Phương Nghi mới dịu giọng: “Tình hình của ta ngươi cũng biết đấy, sau lần trọng thương này ta nhìn thấu tình người ấm lạnh, nếu như cô nương muốn tranh lên đầu, ta nguyện giúp cô nương một tay, chỉ hi vọng sau này cô nương có tiền đồ rồi, dù thế nào cũng cho ta một chốn yên thân.”
Hứa Đinh Nhược híp mắt lại, thật lâu sau mới nói: “Ta phải suy nghĩ thêm đã.”
Thấy nàng ta không từ chối, Phương Nghi biết nàng ta đã đồng ý, đoạn cười khẩy dõi theo bóng lưng của nàng ta.
Hứa Đinh Nhược, Hứa, nàng ta quả thật gánh không nổi cái họ này, nếu không phải tin vào khả năng của Hoàng thúc (chú ruột), nàng thực sự sẽ nghi ngờ một kẻ ngu xuẩn như thế này, liệu có thể gánh được mệnh cách của gà mái gáy lúc rạng đông(*)?
(*) Gà mái gáy lúc rạng đông (thành ngữ):  một người phụ nữ chiếm đoạt quyền lực, phụ nữ can thiệp vào triều chính.
Đáng tiếc cho vị kia, nếu vị đó không chết yểu, làm sao đến lượt cái mặt hàng thứ phẩm này!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui