" Đại thiếu gia, bây giờ về nhà hay đi đâu ạ!"
Tài xế Tiểu Trương mở cửa xe thay cho Dương Ngạn Phàm, xong mới vòng qua mở cửa xe khoang lái ngồi xuống, cung kính hỏi người đằng sau.
Dương Ngạn Phàm nhíu chân mày, đôi mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa xe phát hiên mặt trời đã xuống núi, ước chừng thời gian mới nhàn nhạt mở miệng.
" Về nhà đi!"
" Vâng, thưa đại thiếu gia!"
Dương Ngạn Phàm không nói thêm gì nữa, anh đưa tay vuốt vuốt mi tâm ẩn ẩn cảm giác mệt mỏi vì thiếu ngủ và cường độ làm việc nặng nhọc không gượng nổi cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Tiểu Trương lái xe cho Dương Ngạn Phàm đã lâu. Anh cũng là một người tâm tư tinh tế, rất nhanh đã phát hiện không khí trong xe nhẹ nhàng xuống liền thức thời điều khiển xe chậm lại. Cũng không dám đột nhiên phanh hay tăng tốc. Một đường như vậy về đến nhà so với bình thường trễ hơn mười phút nhưng dĩ nhiên chiếm lấy khen ngợi từ Dương Ngạn Phàm. Đối với người làm công như bọn họ được thủ trưởng khen là quan trong nhất. Tiểu Trương cũng vô cùng hớn hở. Anh biết, tuy Dương Ngạn Phàm cái gì cũng không nói nhưng tháng này nhất định được tăng lương.
Dương Ngạn Phàm không hề hay biết hình tượng của bản thân trong mắt Tiểu Trương đã tăng lên một bậc. Bàn tay tùy ý đem những tập tài liệu quan trọng trên tay chỉnh lại cho ngay ngăn rồi mới nhấc bước vào nhà.
Khi Dương Ngạn Phàm vừa vào đến cửa, một nữ hầu đã nhanh chân đưa đến một đôi dép đi trong nhà. Lúc cô chuẩn bị đón lấy tài liệu từ tay anh thì bị một đạo áng mắt rét lạnh quét tới khiến cho cô sợ hãi đến hai chân run rẩy, vội vàng thu tay về không còn dám tùy tiện giúp đỡ nữa.
Cô làm sao có thể nhất thời quên mất đại thiếu gia có tính khiết phích vô cùng mạnh mẽ đây. Hầu như đồ vật nào của anh ấy người khác đều không dám đụng chạm. Mà đã bị đụng chạm rồi thì tuyệt đối không dùng lại lần thứ hai.
Giống như lúc này, đại thiếu gia đang bước qua đôi dép cô đưa tới như tránh né một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn.trong đôi mắt sâu không thấy đáy lại biểu hiện chán ghét vô cùng rõ ràng.
Dương Ngạn Phàm sau khi đem tài liệu cất vào thư phòng dự định để tối xem qua xong liền rời khỏi đi vào trong phòng của mình. Anh biết anh có bệnh khiết phích rất nặng. Bình thường thì không sao nhưng hễ đi đâu đó thì khi trở về anh đều cảm thấy cơ thể rất bẩn và nhớp nháp. Nhất định phải tắm rửa thật sạch sẽ mới có thể tạm thời xoa dịu cảm giác đó.
Dương Ngạn Phàm đẩy cửa phòng. Vừa bật điện lên thì anh liền nhíu mày. Trên chiếc giường anh hay nằm không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thứ vô cùng bẩn thỉu mà anh phải nhìn thật lâu mới có thể nhận ra đó không phải ai khác mà chính là em gái không cùng huyết thống với mình.
Đôi mắt lần nữa hiện lên chán ghét. Lần này không phải chán ghét đơn thuần nữa mà là cực độ chán ghét. Ngay từ năm anh hai mươi mốt tuổi lần đầu tiên đến nhà họ Dương anh đã chân ghét người con gái làm ầm làm ĩ, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. Thứ dịch thể kinh khủng đó làm người yêu thích sạch sẽ như anh đến hôm nay vẫn còn bị ám ảnh.
Đương nhiên, sau tận tám năm trời ở chung. Sự chán ghét ấy chỉ có thêm chứ không hề bớt. Cô càng quậy phá, càng gây ra những trò đùa quái chiêu càng khiến anh lập chí tráng xa cô. Thậm chí xem cô như một loại virut, một bệnh dịch lan truyền tầm cỡ.
Nhưng là... Có ai có thể giải thích, bệnh dịch đó tại sao có thể nằm lên trên giường của anh đây?
Dương Ngạn Phàm nhíu chặt hai hàng chân mày, nhịn xuống chán ghét càng lúc càng dâng cao từ từ tiến về phía trước. Tiện tay còn lấy thêm cây thước gỗ đặt trên bàn thay thế cho cặp chặn giấy.
Cây thước gỗ đó đương nhiên là để chọc lên bả vai của người nào đó, dùng sức lay cô dậy.
Chu Ngữ Ngữ đang ngủ ngon, cảm thấy giấc ngủ bị thứ gì đó quấu rầy nhưng cô vẫn không quan tâm, xoay người liền đem thứ phá đám đó kéo xuống ôm vào lòng không thả.
Bị mất đi " vũ khí ", Dương Ngạn Phàm đã khó chịu nay lại càng thêm khó chịu. Không còn cách nào khác đành phải tự mình lay cô dậy.
Chu Ngữ Ngữ khó chịu lắm rồi. Tại sao luôn có cái gì phá đám khi cô đang chìm vào giấc ngủ ngon thế hả? Có biết phá hoại giấc ngủ của người khác là thất đức lắm hay không?
Chu Ngữ Ngữ ngọ nguậy người, chuẩn xác há miệng đem thứ phá đám dạy dỗ một trận... Cắn... Ư, mùi vị tệ quá...
Chán ghét phun ra vật thể phá đám. Người nào đó lần nữa xoay người, tiếp tục ngủ say...
Khò khò...
Dương Ngạn Phàm không cảnh giác bị Chu Ngữ Ngữ ngậm lấy bàn tay. Khoang miệng nóng ấm nhỏ hẹp khiến anh thoáng chốc ngẩn người. Còn quên mất rút tay ra, cho kẻ dám làm dơ bẩn cơ thể anh một bài học thì bàn tay đã bị cắn xuống, rất nhanh đã bị phun ra. Mà vẻ mặt người vừa gây ra tai họa lại làm như ghét bỏ. Sau khi xoay người lại tiếp tục ngủ say.
Dương Ngạn Phàm nhìn bàn tay với hai đường dấu răng chỉnh tề. Từng chiếc răng nhỏ xinh thêm hai cái răng khểnh in dấu lại vô cùng rõ ràng. Sắc mặt thoáng chốc đã triệt để biến thành màu đen. Hơi thở lạnh buốt mang theo hàn khí nháy mắt đã bao phủ khắp căn phòng.
Động vật luôn có một giác quan nhạy bén với mức độ nguy hiểm. Ngay cả Chu Ngữ Ngữ đang ngủ say cũng không ngoại lệ. Sống lưng lạnh bước thoáng run lên một cái, cô mơ hồ mở ra hai mắt nhập nhèm, cơn buồn ngủ chưa hết đã bị đánh thức không cam lòng ngáp một cái.
Oa ô ô ô... Buồn ngủ quá..
Chu Ngữ Ngữ xoa xoa hai mắt. Đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo mới nhìn thấy trên đầu giường, một người đàn ông không biết đã đứng đó từ lúc nào lạnh lùng nhìn cô như thể ngay giây sau đó sẽ đem cô tử hình ngay tại chỗ.
Ánh mắt lạnh lùng của người này cho cô biết anh ta không phải người dễ chọc. Hơn nữa còn là loại người rất đáng sợ, nhất thời cơn buồn ngủ còn lại hơi manh nha ập đến cũng triệt để biến mất. Mà cô cũng thức thời nuốt lấy khẩu khí hùng hổ của người vừa tỉnh dậy vào lòng. Hé ra hàm răng xinh đẹp chỉnh tề ngây ngô cười với anh. Mong rằng những biểu hiện đáng yêu của cô sẽ khiến người nào đó tốt bụng đem ánh mắt khủng khiếp có thể dọa chết trẻ con thu về.
Nhưng dĩ nhiên mọi việc không dễ dàng như Chu Ngữ Ngữ mong muốn. Ý chí sắt đá của Dương Ngạn Phàm so với ý chí sắt đá của ba Dương càng muốn sắt đá hơn.
Nói gì thì ba Dương cũng là ba của cô, trong lòng dĩ nhiên thương cô, dù cho trước đây có nhiều khúc mắc cỡ nào đi chăng nữa. Còn Dương Ngạn Phàm, ngay từ lần gặp đầu tiên đã xem cô không vừa mắt, chứ đừng mói tám năm sau cô càng ngày càng trở nên biến tướng. Anh đương nhiên càng thấy cô chướng mắt hơn.
Chu Ngữ Ngữ sầu não than thở. Dương Dương, cuộc sống của cô quả thật là vô cùng thất bại rồi!
Chu Ngữ Ngữ thở dài, liên tục gồng mình len lén bơm năng lượng một hồi lâu mới dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt đầy vẻ chán ghét của Dương Ngạn Phàm. Cố nén vẻ mặt hoa si nhìn người đàn ông tuyệt mỹ khốc nam trước mặt, đầu óc xoay chuyển cố gắng sắp xếp một loạt từ ngữ rồi mới e dè mở miệng.
" Anh hai... Cái đó... Ừ, tại sao anh lại ở trong phòng em?"
Dương Ngạn Phàm hơi nhướn mày khi nghe đến hai từ " anh hai " trong miệng của Chu Ngữ Ngữ. Đáy mắt không nén nổi vẻ nghi hoặc hiện lên trên tia lạnh lùng.
" Cô từ lúc nào sửa miệng biết gọi tôi là anh hai?"
" Ách... Trước đây chưa từng có sao?"
Chu Ngữ Ngữ cúi đầu lẩm bẩm. Chán nản đến mức muốn vò đầu. Cô cũng chỉ vừa mới xuyên không qua hai ngày nay thôi, đương nhiên cũng không thể biết trước đây chủ nhân thân thể này chung đụng với người trong gia đình như thế nào. Cô vốn biết trong hai ngày nay. Hoạt động đã xuất hiện hàng ngàn kẻ hở, chẳng qua bọn họ không nghĩ đến việc đổi hồn mới không quan tâm đến. Nếu không, cô sớm đã bị đưa vào phòng thí nghiệm từ lâu.
Thật không nghĩ đến mình cuối cùng cũng đá phải gạch. Đụng phải người tâm tư tinh tế như Dương Ngạn Phàm đối với cô chính là một loại xui xẻo lớn. Nhưng mà cũng không phải rất xấu. Dù sao từ nay về sau thân thể này cũng là của cô, cuộc sống cũng là của cô. Cô không thể nào học theo chủ nhân thân thể này, sống theo cách của cô ta mãi được.
Sống như vậy thật quá mệt mỏi. Mà cô cũng tuyệt đối không thích. Đâu có ai giống ai được hoàn toàn, dù có là soi gương hình ảnh cũng sẽ lật ngược. Không đúng sao?
Thay vì vất vả học theo người khác để rồi bị bắt lỗi từng chi tiết, cô thà sống theo mình để bọn họ tập quen dần cách tồn tại của cô vẫn hơn. Ừm, cảm giác nắm vững thế cục, thật tốt!
Dương Ngạn Phàm không nhận được câu trả lời càng thêm nhíu mày. Anh đứng thẳng dậy, cũng không tiếp tục truy vấn mà chỉ ra ngoài cửa lạnh lùng nói.
" Đâu là phòng của tôi, cô... Mau cút khỏi đây!"