Chu Ngữ Ngữ nằm vật ra bàn, một chút hứng thú đứng dậy cũng không có. Khí thế trên người sụt giảm như bánh bao bị nhúng nước khiến người đã quen với sự bát nháo của cô có chút không được tự nhiên.
Ngạn Lê từ bên ngoài tiến vào, trên tay mang theo hai phần đồ ăn, đặt trước mặt Chu Ngữ Ngữ một phần, còn tự mình giữ lấy một phần. Sau đó vừa ăn lại vừa liếc mắt nhìn cô, giống như cố gắng bóc một lớp da cô ra tìm hiểu cái gì đấy, có điều ánh mắt vẫn rất e dè và lễ phép.
Sau hơn hai mươi phút trôi qua mà Chu Ngữ Ngữ ngoài thẫn thờ ra cũng chỉ còn có thẫn thờ, kết quả đã làm cho Ngạn Lê không chịu nổi, hung hăng nhéo tay cô một cái, khiến người nào đó bị đau đến nhảy dựng, hai mắt to tròn ngập nước như thú cưng bị bắt nạt, meo meo nhìn như tố cáo bản thân mình là phường ác nhân.
Khóe môi Ngạn Lê ngay tức khắc giật giật, vội vàng vươn móng vuốt đem mắt của Chu Ngữ Ngữ che đi, mấp máy môi khe khẽ an ủi như đang gãi lông một con cún, lời nói hết sức dịu dàng.
" Được rồi, được rồi! Đừng ủy khuất như vậy a! Nhanh nói cho tớ biết cậu là bị làm sao rồi! Có chuyện gì xảy ra hay sao?"
" Rõ ràng như vậy à?"
Chu Ngữ Ngữ vươn tay lên xoa xoa hai gò má phúng phính, buồn rầu nói. Ngạn Lê nghe cô lẩm nhẩm rất không có lưu tình hừ nhẹ một tiếng, nâng tay rút lấy chiếc gương tay nho nhỏ đặt trước mặt cô, ngón tay còn chọt chọt vào vầng trán trơn bóng, hất mặt nói.
" Mau mở to cặp mắt mèo của cậu nhìn thử, cậu lúc này nhìn rất giống mèo bệnh, có biết không hả? Mặt trời nhìn thấy cậu ủ rũ còn muốn lặn luôn kìa!"
" Mặt trời chưa lên mà!"
Chu Ngữ Ngữ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn bạn tốt Ngạn Lê, cảm thấy cô nàng nói rất không hợp lí. Mặt trời chưa lên, làm sao có thể lặn nha?
" Đó là trọng tâm sao hả? Chỉ là ví dụ có biết không, nhìn cậu một chút sức sống cũng không có kia kìa!"
Ngạn Lê bị bắt bẻ liền đỏ mặt, hung hăng vươn móng vuốt kháp lấy hai gò má mềm mại của Chu Ngữ Ngữ giật giật khiến cô đau muốn chảy nước mắt. Vội vàng nghiêng mặt tránh khỏi ma trảo của hổ báo, thức thời lùi ra một quãng xa, vừa xoa xoa gò má tội nghiệp, vừa cầm tấm gương tay liếc nhìn gương mặt của mình.
Ừ, gương mặt vẫn rất đáng yêu, gò má rất đỏ, này nhất định là di chứng do Ngạn Lê để lại. Cái này không tính, quan trọng là hai mắt và thần thái. Hình như... Quả thật có chút ủ rũ.
Còn có thể không ủ rũ sao? Có thể sao? Đương nhiên không thể a!
Mấy hôm trước Chu Ngữ Ngữ nghe lời Dương Ngạn Phàm nói cơ bản chỉ nghĩ anh ta nói đùa. Tại vì sao à? Tại vì anh ta rất giàu có. Lương tổng giám đốc ở Dương thị một tháng cũng hơn mười ngàn Ribi, năm ngàn ribi thì là cái gì chứ, cơ bản không đáng kể đến.
Thế nhưng, ngay thứ hai đầu tuần, khi cô vừa được ba Dương cho tiền, người này thế nhưng lại không chút lưu tình cầm đi. Còn cô chỉ có thể đau lòng nhìn theo những tờ xanh xanh đỏ đỏ trong tay anh ta, vẻ mặt đúng là khóc không ra nước mắt.
Gian thương này, anh là đang nuôi tình nhân đúng hay không? Thiếu tiền đến mức ngay cả món tiền nhỏ của em gái cũng muốn ăn chặn hả?
Anh... Thật là quá đáng muốn chết mà!
Chu Ngữ Ngữ đem gương mặt méo xẹo đến trường, lại ủ rũ nằm bò trên bàn. Vậy nên rất nhanh bị Ngạn Lê phát hiện, cuối cùng là có một màn đau khổ như thế này đây!
Chu Ngữ Ngữ cúi đầu, buồn bực đem mọi chuyện đều kể cho Ngạn Lê. Không những thế còn xấu xa nói thêm rất nhiều cái khồn tốt của Dương Ngạn Phàm, triệt để đem hình tượng của anh ta đạp xuống mức thấp nhất, điển hình của dạng đàn ông cặn bã của xã hội.
Sau khi trút hết nỗi lòng, ừm, dĩ nhiên là có thêm mắm bớt muối một vài chỗ, Chu Ngữ Ngữ cảm thấy rất hài lòng nhìn vẻ mặt kinh sợ của Ngạn Lê, tự cảm thấy khâm phục khả năng dè bĩu của bản thân.
Dương Ngạn Phàm, tôi mặc kệ anh là nhân vật nam pháo hôi nào trong tiểu thuyết. Nữ chính bây giờ là bạn thân tôi, tôi xem anh sau này thế nào sống đây!
Chu Ngữ Ngữ bị ảo tưởng tương lai làm mờ hai mắt, không chút giữ ý tứ ngửa mặt lên trời ha ha cười hai tiếng. Thế nhưng cô không hề hay biết, ở bên ngoài từ sớm đã có hai bóng người nam tính cao ngất, tuấn tú ngất trời đứng dựa lưng vào tường, nghe hai người bên trong nói không thiếu cái gì.
" Anh họ, anh nói xem, Dương Dương tại sao lại thay đổi đáng sợ như vậy hả? Trước đây cô ấy cũng không có hào phóng thoải mái như thế này... Hơn nữa, khí chất cũng đột nhiên rất kì lạ, dường như có phần đáng yêu hơn xưa nhiều lần a!"
Lăng Hạo Hiên vừa ôm gờ tường vừa hết sức thú vị quay đầu nhìn Lăng Tử Thần đứng đằng sau, hào hứng nói. Hai mắt đều vì cười mà híp lại thành một đường chỉ nhỏ, đủ thuyết minh tâm trạng vui vẻ của cậu ta hiện giờ.
Lăng Tử Thần dựa lưng vào tường, hai cánh tay rắn chắc đan vào nhau khoanh lại trước ngực. Đôi mắt không nhiều biểu cảm, chân mi thoáng cái rũ xuống, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên giống như hoàn toàn không nghe Lăng Hạo Hiên đang nói về cái gì.
Lăng Hạo Hiên đối với thái độ ngàn năm khó gần của Lăng Hạo Hiên không phải mới biết lần đầu tiên, nên một chút cũng không thấy mít lòng, ngược lại là càng nói càng phấn khích.
" Anh à, không phải công ty anh mới mở đang tuyển nhâm viên sao? Có suy nghĩ đưa Dương Dương vào làm không? Dù sao cũng là sinh viên của anh, nên giúp đỡ nha!"
" Em lại muốn đi học chính trị học à?"
Lăng Tử Thần nói hết sức lạnh nhạt nhưng cũng đủ làm cho Lăng Hạo Hiên bị nghẹn. Cậu đành phải không cam lòng ngậm chặt miệng, trong lòng thầm rủa người đang đi càng lúc càng xa bên kia hàng vạn lần.
Người ta có anh trai không phải sẽ được yêu thương chiều chuộng sao? Vì cái gi anh của cậu lại chỉ biết đe dọa cậu như thế này hả? Cứ theo như cậu thấy, người anh này so với người anh của Dương Dương sợ là càng đáng ghét hơn đi!
Không phải muốn hù dọa cậu sao? Cậu mới không sợ! Không phải không thích Dương Dương sao? Cậu đưa cô ấy đến anh còn dám chống à?
Lăng Hạo Hiên buồn bực đá chân một hồi liền rời đi. Trước khi rời đi còn cẩn thận nhắn một tin nhắn. Còn nhắn cho ai à? Đương nhiên là cho bạn thân của nhân vật chính chúng ta rồi!
*~*~*~*~*
" Tiểu Chu, tớ báo cho cậu một tin vui!"
Ngạn Lê ngày hôm sau vừa đến lớp vẫn thấy gương mặt bạn thân ủ dột như cũ, nhưng nghĩ đến tin nhắn hôm qua nhận được liền thấy rất hào hứng, vui vẻ kéo tay bạn tốt chạy ra ngoài.
Chu Ngữ Ngữ bị Ngạn Lê kéo đi một đoạn xa, bình thường cô vốn không có nhiều tế bào vận động, đột ngột như vậy làm cô có chút ăn không tiêu, khi dừng lại chính là thở gấp đến hụt hơi. Đôi mắt trợn tròn nhìn người gây họa một chút cũng không hề ý thức đến tội lỗi của mình, gầm gừ nói.
" Cậu tốt nhất nói cho tớ tin tức tốt một chút, nếu không tớ nhất định không để cậu nhìn thấy mặt trời!"
" Cậu gấp gáp cái gì! Không phải ngay lập tức liền nói cho cậu nghe hay sao! Chuyện vui nhé, có công ty đang tuyển dụng nhân viên, yêu cầu không cao lắm, cậu có thể đi làm a!"
Ngạn Lê nói với vẻ mặt rất hồ hởi. Chu Ngữ Ngữ thì ngược lại thộn mặt ra, tay nhỏ nâng lên vò vò đầu, buồn bực nói.
" Chuyện này có dây mơ rễ má gì với tớ à?"
Ngạn Lê bị sự trì độn của Chu Ngữ Ngữ làm cho tức chết, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái. Nhưng cuối cùng thấy cô quả thật giống như đi trong sương mù, mặc dù cảm thấy hết sức thất bại tuy nhiên vẫn tốt bụng giải thích cho cô.
" Không phải cậu nói hiện giờ cậu đang thiếu tiền sao? Không có tiền thì đành đi làm thôi!"
" Ách... Cũng đúng ha! Nhưng thật sự tuyển dụng rất dễ à? Tớ mới là sinh viên năm ba, chưa có kinh nghiệm... "
Chu Ngữ Ngữ vẫn thật lo lắng, trước đây cô đã xác định bản thân mình chỉ nên ở nhà làm trạch thôi, bây giờ lập tức phải đi làm, nói thế nào cũng thấy không thích nghi được cho lắm a!
" Làm sao có thể không dễ! Lăng... Ách, tớ nói được là được rồi!"
Ngạn Lê hùng hồn khẳng định, quay đầu liền âm thầm vỗ ngực một cái. Vừa rồi cô suýt nữa đã đem tên Lăng Hạo Hiên khai ra, mà quên mất cậu ta đã dặn không thể tiết lộ danh tính. Ai, thật là may mắn quá!
Chu Ngữ Ngữ nghe Ngạn Lê nói cũng không có chút nghi ngờ. Cô thì có thể nghi ngờ cái gì? Người ta là nữ chính, nói đúng chắc chắn sẽ đúng a!
Chu Ngữ Ngữ suy tính xong rồi liền gật gật đầu. Bây giờ cô chính là người nghèo, làm sao có thể mặt dày kén cá chọn canh. Có chỗ đi làm là đã tốt lắm rồi, ít nhất, có thể nuôi được đến khi cô trả hết nợ cho người anh đáng hận kia.
Dương Ngạn Phàm, anh cứ chờ mà xem!