" Lăng Tử Thần... Lăng Tử Thần... Anh là nam chính khốn khiếp, khó ưa, đáng ghét... A a a a a a a, chờ đến khi anh sa vào lưới tình, tôi nhất định để Ngạn Lê hung hăng hành hạ anh... "
Chu Ngữ Ngữ vừa đi vừa mắng, cô nâng tay ôm cái lưng đau nhức, giọng nói càng ác liệt nghiến răng nghiến lợi. Được rồi, khinh thường cô làm nữ pháo hôi không có đất diễn nên mới bạo phát khả năng nam thần muốn đuổi cô đi đúng không?
Đừng có mơ nha!
Cô - Chu Ngữ Ngữ, nhất định không dễ dàng chịu khuất phục đâu!
Chu Ngữ Ngữ miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô thì từ sớm đã héo như hoa tàn không có nguồn nước. Tự nghĩ đến cuộc sống ở kiếp trước, tuy em trai Chu Lăng của cô hơi độc miệng một chút, hay khinh thường cô một chút, nhưng hắn vẫn là có cái gì cũng dành phần cho cô đầu tiên, hằng tuần còn chưa bao giờ keo kiệt tiền tiêu vặt của cô, nhìn thấy quán ăn ngon nhất định mua cho cô một phần...
Ai ai ai, những tháng ngày có Chu Lăng bảo bọc bây giờ tuyệt đối không còn nữa, thay vào đó là hai ôn thần ác sát lúc nào cũng hăm he hành hạ bắt nạt cô.
Lăng Tử Thần là nam chính cao ngạo, chung trinh cho một mình nữ chính thì xem như thôi đi, nhưng Dương Ngạn Phàm thì sao hả? Anh ta không phải là ang trai của cô sao? Không đúng, không phải anh trai ruột. Nhưng mà dù không phải anh trai ruột đi chăng nữa bọn họ cũng cùng lớn lên trong một cái nhà, họ Dương đều cùng từng nét mà...
Nga nga nga, anh ta là anh của Dương Dương mà không phải của cô. Ơ, nhưng bây giờ cô cũng là Dương Dương mà!
Ai ai ai, Chu Ngữ Ngữ bị chính lối suy nghĩ không đâu vào đâu của cô làm cho rối rắm một trận. Cuối cùng quyết định không suy nghĩ nữa, tiếp túc kéo lê giỏ sách mở cửa đi vào trong nhà.
Đúng! Không cần suy nghĩ nữa, chuyện tới đâu thì hay tới đó thôi!
Phải, chuyện gì nên tới thì vẫn phải tới!
Chu Ngữ Ngữ đi vào nhà, bật đèn lên, đèn vừa bật cô liền bị một màn trước mắt khiến cho sợ hãi nhảy dựng lên. Cũng không phải cái gì khác, mà chỉ là nhìn thấy Dương Ngạn Phàm không biết từ khi nào đã ngồi trên ghế salon mà thôi.
Bình thường khi Chu Ngữ Ngữ về nhà, Dương Ngạn Phàm hầu như chưa bao giờ có mặt. Đa số thời gian anh đều có tiệc rượu xã giao gì đó, đợi tới lúc anh về nhà thì cô từ sớm đã leo lên giường đắp chăn ngủ kỹ rồi.
Hôm nay bị cái gì lại về sớm như vậy rồi đây hả?
Dương Ngạn Phàm ngồi bắt chéo chân trên ghế salon, một tay tỳ lên thành ghế, chống đầu nhìn ra ngoài, vẻ mặt cực kỳ thư thái thảnh thơi, nhưng khí chất lạnh thơi, nhưng khí chất lạnh lẽo từ trên người anh tản mác ra thì lại khiến cô không cách nào đem những cụm từ tốt đẹp đến hình dung.
Trong lòng Chu Ngữ Ngữ sợ hãi, âm thầm nuốt khan, đôi mắt to tròn đảo loạn, phân vân không biết nên đi lại chào anh ta một tiếng hay là giả vờ như cái gì cũng không thấy trực tiếp đi lên lầu.
Nếu như lại chào anh ta một tiếng, anh ta có làm gì cô hay không? Theo như kinh nghiệm của cô bao nhiêu ngày nay, mỗi lần đối diện với anh cô nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Hay là không đi nhỉ?
Cũng không tốt lắm. Anh ta đã ngồi rành rành ở đó rồi, nếu bây giờ cô giả vờ không thấy đi lướt qua, anh ta nhất định cho rành cô thất lễ, khinh thường anh ta. Có khi còn ghi thù với cô nữa. Người này cô thật sự là không muốn chạm vào đâu mà!
Chu Ngữ Ngữ đứng một bên xoắn xuýt, lại không hề hay biết ánh mắt của Dương Ngạn Phàm không biết từ lúc nào đã chuyển qua bên này. Đôi mắt đen tuyền sâu thăm thẳm ngập tràn soái khí quét qua người cô, cuối cùng khóe môi mới chậm rãi nhếch lên, hờ hững nói.
" Em gái về rồi à?"
Toàn thân Chu Ngữ Ngữ run lên. Không phải vì cái gì khác mà là vì cụm từ " em gái " cùng với chất giọng lạnh như băng của người kia khiến cho cô không cách nào thích ứng nổi. Phải biết là, từ khi cô xuyên qua đến giờ, đừng nói gọi hai từ " em gái " mật thiết thế này, một sắc mặt hòa nhã anh ta Dương Ngạn Phàm còn lười thể hiện với cô đâu.
Đột nhiên thay đổi như vậy, nhất định là có mưu đồ!
Chu Ngữ Ngữ cảnh giác nhìn Dương Ngạn Phàm, thấy thân thể thon dài kia từ từ đứng dậy, gương mặt tuấn tú ở góc độ hoàn mỹ càng trở nên mê người. Từng cái giơ tay hay nhấc chân cũng đều tản mác ra một hơi thở quý tộc cao quý mà cô không cách nào sánh bằng cho được.
Soái ca...
Chu Ngữ Ngữ bị sắc đẹp Dương Ngạn Phàm làm cho mờ mắt, hai mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn chằm chằm từng cử động của anh. Cũng may cô là người có khả năng khống chế vô cùng tốt, nếu không, nước miếng nhất định có xu thế cộng hưởng với trọng trường lực rơi xuống đất rồi...
Quả nhiên là mỹ nam... Mỹ nam cao cấp phú soái...
Dương Ngạn Phàm từng bước tiến về phía Chu Ngữ Ngữ, đến gần mới để ý ánh mắt hoa si của cô nhìn chằm chằm mình, đầu tiên không khỏi ngẩn ra một chút, biểu tình lập tức có chút chán ghét, hừ lạnh lên tiếng.
" Cô không phải có ý muốn loạn luân với tôi đấy chứ? Mau lau nước miếng đi!"
Một lời nói của Dương Ngạn Phàm quả thật là vô cùng sát phong cảnh. Chu Ngữ Ngữ suýt chút nữa không khống chế được vươn chân đá vào mông anh ta. Buồn cười, cô là người biết cảm nhận cái đẹp, việc này cùng việc loạn luân với anh có cơ hội sao?
Đừng nói anh không phải anh ruột, cho dù có là anh ruột cô cũng không thèm làm cái việc làm thất đức kia nha!
Chu Ngữ Ngữ bĩu môi, rất không cam lòng đưa tay quệt cằm, cảm thấy không có nước dinh mới yên lòng hạ tay xuống. Vẫn là định lực của bản thân cô tốt, nếu thật sự chảy nước miếng không biết còn bị Dương Ngạn Phàm kia chê cười đến mức độ nào. May mắn, may mắn quá!
" Anh hai, anh gọi em có chuyện gì nha? "
Chu Ngữ Ngữ mặc dù bất mãn với Dương Ngạn Phàm nhưng vẫn không có cách nào trực diện khiêu chiến với anh ta. Trong lòng ủy khuất nhưng chỉ còn cách đem móng vuốt thu về, giả bộ làm đứa em ngoan ngoãn trăm năm có một, ngọt ngào hỏi.
" Cũng không có việc gì. Vừa rồi nhìn thấy nội trợ dở tệ của cô, thân là anh hai, tôi thật sự vô cùng lo lắng, vậy nên, từ hôm nay quyết định giúp cô lột xác thành thục nữ, mỗi ngày từ năm giờ đến bảy giờ phải học nữ công gia chánh. Quen tay hay việc, từ từ phát huy thôi!"
Dương Ngạn Phàm nhếch môi cười, làm như thật sự đều là vì suy nghĩ cho Chu Ngữ Ngữ mới đưa ra quyết định trọng đại này.
Khóe môi Chu Ngữ Ngữ co giựt một chút rồi ngưng đọng lại thành một biểu tình méo mó. Được rồi, cô đã bảo ở bên người này nhất định sẽ gặp xui xẻo mà! Nhìn xem, cô có nói sai chỗ nào hay không?