" Cậu nói đi, có phải là tớ đã gây thù chuốc oán gì với Dương Ngạn Phàm rồi hay không? Anh ta rõ ràng luôn nhắm vào tớ!"
Chu Ngữ Ngữ gục đầu xuống bàn hung hăng gào to. Gào xong lại vội vàng ngẩng đầu lên đem bánh mì quết bơ nướng nhét vào miệng, buồn bực gặm hai cái.
Ngạn Lê ngồi bên cạnh nhìn cô ăn bánh mì, trong lòng thấy xót như vừa mất một miếng thịt lớn. Cái đó là bữa trưa của cô mà!
" Chu Chu, tớ nghĩ không phải là cậu gây thù chuốc oán đâu! Nói chính xác là do Dương Dương gây thù chuốc oán thì có a! Cậu chẳng qua xui xẻo thay cô ta gánh nợ thôi!"
Ngạn Lê nhân lúc nói vài lời giảng giải đem bánh mì của mình gom về, hai tay khum lại, cẩn thận che chắn cho bữa trưa yêu dấu tránh cho số phận của bọn chúng toàn bộ chui vào bụng con heo nhỏ ham ăn kia.
Chu Ngữ Ngữ bên này vậy mà lại không hề hay biết hành động giữ bánh mì như gà mẹ bảo vệ gà con của Ngạn Lê. Bởi vì bản thân cô đã bị câu nói phía trước của cô ấy thu hút. Phải nha! Trước đây Dương Dương kia làm nhiều chuyện xấu như vậy, chẳng trách Dương Ngạn Phàm lại ghi thù lên đầu cô. Aiz aiz, cô thật sự là quá mức xui xẻo đi mà!
Chu Ngữ Ngữ cảm thấy vô cùng đau lòng, nhất là khi nghĩ đến số phận tương lai đang mù mịt u tối, thảm thương đến mức không nỡ nhìn kia. Cô không muốn ở đây nữa, không muốn ở đây nữa đâu!
Chẳng qua cô không muốn thì có thể làm gì khác sao? Không thể trở về, cô phải sống suốt đời dưới thân phận con gái của tổng giám đốc tập đoàn Dương thị - Dương Dương. Cái không may mắn nhất là bị Dương Ngạn Phàm kiềm chế mà lại kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu... Cô... Cô có nên cân nhắc đến việc chuyển ra ở riêng không đây?
" Dương Dương, cô quả thật rất đáng thương!"
Lăng Hạo Hiên không biết từ đâu xuất hiện buông xuống một câu. Bàn tay cậu với qua, hoàn chỉnh lấy cái bánh mì cuối cùng trong tay của Ngạn Lê nhét vào miệng, một chút cũng không nhìn thấy vẻ mặt tái xanh đang ức chế run rẩy nhìn cái bánh mì nho nhỏ đang mất đi từng miếng một trong tay của cậu.
" Ưm, bánh mì này dở quá!"
Lăng Hạo Hiên ăn hết cái bánh mì mới nhăn mày, quăng xuống một câu cảm nhận nhanh chóng khiến cho Ngạn Lê không còn cách giữ được bình tĩnh, hướng cậu hét to.
" Tại sao cậu lúc nào cũng lởn vởn xung quanh chúng tôi hả? Đừng nói với tôi là cậu thích tôi nha?"
" Ngạn Lê, cô suy nghĩ nhiều quá rồi!"
Lăng Hạo Hiên cười ngất lên tiếng, không hiểu sao cậu cảm thấy rất muốn chọc Ngạn Lê tức giận. Nhìn tư thái điềm đạm của cô ấy, thấy thế nào cũng không thuận mắt cho lắm!
Chu Ngữ Ngữ đối diện nghe Ngạn Lê cùng Lăng Hạo Hiên tiếng qua tiếng lại, rất tán thành gật gật đầu nhỏ như giã tỏi, nói.
" Ngạn Lê, cậu là nữ chính, cậu chỉ có thể thành đôi với thầy Lăng mà thôi, tuyệt đối không thể suy nghĩ đến người khác, nhất là Hạo Hiên nha!"
Người ta là anh em, sẽ loạn luân đó!
Ngạn Lê nghe Chu Ngữ Ngữ nói, biểu tình nhất thời xám xanh, thật sự có loại kích động quay sang đánh cô một trận. Con mắt nào của cô ấy nhìn thấy cô cùng với thầy Lăng có gian tình hả? Người lạnh lùng như thầy Lăng, vừa nhìn thấy cô đã bị dọa sợ đến mức run rẩy, làm sao có thể phát triển thành cái loại kia chứ?
" Dương Dương, cô tuyệt đối không thể nghi ngờ tình cảm của chú tôi dành cho cô! Ngạn Lê tuyệt đối không thể nào làm kẻ thứ ba đâu!"
Lăng Hạo Hiên nghe Chu Ngữ Ngữ nói liền giật mình. Cậu cảm thấy chú cậu nhất định đối với Dương Dương có một chút cảm tình, không phải cô ấy có hiểu lầm gì chứ?
" Này, nội dung tiểu thuyết không phải là như vậy a! Tôi với thầy Lăng tuyệt đối là trong sáng. Các người không thử nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta, nếu thật sự có ngày nào đó tôi vì anh ta động lòng thì đầu óc tôi nhất định là đã có vấn đề!"
Chu Ngữ Ngữ cười nói, hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt gượng gạo của hai người đối diện. Đợi đến khi không gian xung quanh im lặng đến độ có chút không bình thường thì đằng sau đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
" Dương Dương, xem ra cô được giáo huấn không đủ rồi!"