" Vui vẻ lắm sao?"
Giọng nói Lăng Tử Thần nhàn nhạt vang lên. Vô cảm, tựa như không hề có một tia cảm xúc. Điều này rõ ràng báo hiệu tâm trạng của người này đang vô cùng không tốt. Đáng tiếc, mỗ nữ nào đó tư tưởng đã sớm lơ lửng trên mây, nào có nghe ra ẩn ý quan trọng trong đó. Kết quả dĩ nhiên là hồn nhiên trả lời rồi.
" Đúng, rất vui vẻ!"
Người nào đó một lời khẳng định xong còn gật gật đầu nhỏ như gà mỗ thóc, cứ như thể cô sợ người ta không tin tưởng vậy. Sau đó... Ừm, sau đó đương nhiên là mỗ nữ hối hận... Đúng, là hối hận, vô cùng hối hận.
Chu Ngữ Ngữ rốt cuộc cảm nhận được không khí căng thẳng xung quanh có chỗ không đúng. Cô đang giả vờ tàng hình mà, làm sao có thể nói chuyện?
A, là có người hỏi cô nha!
Nhưng ai là người hỏi?
Hơ? Giọng nói vừa nãy... Là... Là của nam chính đại nhân sao?
Chu Ngữ Ngữ liên tục độc thoại nội tâm, math 100%* trong vòng chưa đến năm giây. Kết quả lung linh này quả thật khiến cô thót cả tim. Mồ hôi trên lưng không ai xui khiến vả ra như tắm. Mỗ nữ rất không có tiền đồ vội vàng ngẩng đầu lắc nguầy nguậy, hùng hồn thề thốt.
" Nam chính, tôi không có nói anh! Thật đó, tôi không có cười anh đâu mà! "
" Cô không cảm thấy cô nói chuyện có chút giấu đầu lòi đuôi sao!"
Lăng Tử Thần mâm môi khẽ nhếch. Giọng nói hoàn toàn không để thừa một tia tình cảm càng khiến người khác sợ đến lạnh thấu xương.
Chu Ngữ Ngữ khóc ròng rất muốn bưng đầu đập xuống bàn để biểu đạt thiện ý với mỗ nam chính. Cô là quả thật không có được không?
Chu Lăng, ngươi đúng là âm hồn bất tán. Chị đã xuyên không, ngươi vẫn muốn thúc roi hành hạ. Tốt lắm! Nếu hôm nay chị không thoát khỏi ma trảo của nam chính, chị làm ma cũng muốn vượt thời không ám ngươi. Hả? Muốn hỏi vì sao không ám nam chính à?
Dĩ nhiên... Ám không được. Vầng sáng của nam chính như lưu ly thất thải, cơ bản là vô pháp hóa giải. Không bị anh ta đánh cho tan tác đã là may mắn lắm rồi.
Chu Ngữ Ngữ ủy khuất không thể nói. Ngoan ngoãn cúi đầu khoanh tay tự giác kiểm điểm trước cái nhìn xăm soi của nam chính. Cô vốn là mong rằng biểu hiện của cô có thể đổi lấy một cơ hội khoan hồng nhưng lại quên mất nam chính lòng dạ sắt đá. 100% sẽ không bị tiểu tâm tư của cô khiến cho thay đổi quyết định.
Quả nhiên...
" Hai tháng sau không phải có bài hùng biện đánh giá thị trường chứng khoán sao. Tôi muốn được xem bài hùng biện bản chép tay của cô trước đó mười lăm ngày. Còn nữa, nhớ chép dư ra một bản, tôi sẽ dành cơ hội cho cô thể hiện..."
Giọng điệu Lăng Tử Thần luôn luôn ngàn năm không đổi. Nhưng là Chu Ngữ Ngữ có thể nghe thấy rõ ràng anh ta nhấn mạnh hai chữ thể hiện.
Phía trước còn nói gì? Là chép tay. Anh ta rõ ràng nhắc nhở cô tự thân vận động. Chép một bản, có thể. Bản còn lại có thể photo. Chỉ là anh ta ngoan tâm chặt đứt đường lui của cô luôn rồi. Một bài hùng biện nộp trên giấy làm ít nhất phải tám trang word. Lên thuyết trình lại còn phải đối mặt với những câu hỏi vặn vẹo phản luận của mỗ nam chính. Cái này rõ ràng là muốn ép cô vào tử lộ mà.
Nam chính ơi nam chính. Anh quả nhiên chỉ có thể bị nữ chính thu phục. Bàn tay vàng với vầng sáng hào quang rõ ràng là trời sinh một đôi. Còn những pháo hôi chạy ngang chạy dọc giống như cô trừ đường chết ra chỉ còn có chết.
Thâm!
Chu Ngữ Ngữ trong lòng òa khóc, lau nước mắt gật gật đầu với mỗ nam chính. Song lại ón hận mỗ nữ chính đang ngẩng đầu nhìn mây. Từ đầu đến cuối giả vờ không hay biết cô bị nam chính chiết sát.
Nữ chính, cô thật là không có nghĩa khí!
Lăng Hạo Hiên thích thú quay qua quay lại giữa anh họ vô cảm và Chu Ngữ Ngữ. Đáy mắt giảo hoạt mị lên thành một đường cong tà mị.
Hắc hắc. Thật sự lâu lắm rồi mới thấy anh họ biểu hiện sự quan tâm đối với một người nhiều như vậy. Mặc dù sự quan tâm này khiến người ta rất khó chấp nhận nhưng cậu cảm thấy chuyển biến này không hề xấu. Đêm nay nhất định phải len lén nói với ông nội thay đổi này mới được.
Lăng Hạo Hiên lúc này rất vui vẻ. Chỉ là không đến hai giây sau cậu lại nhíu chân mày. Cẩn thận phân tích sự thay đổi đặc biệt của anh họ đáng kính.
Tại sao anh ta lại đột ngột quan tâm đến Chu Ngữ Ngữ?
Bình thường ngoài giờ lên lớp và nói chuyện với cậu và ông nội đôi câu ra anh họ hầu như là không thừa thải từ nào. Hôm nay không những giữa chừng cắt ngang mối thù của cậu còn " quan tâm " Chu Ngữ Ngữ như vậy đúng thật là hiếm thấy.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Hình như là buổi sáng...
Lăng Hạo Hiên hồi tưởng lại buổi sáng khi cậu dùng điện thoại của anh họ dựa vào hồ sơ sinh viên gọi điện cho Chu Ngữ Ngữ. Nhưng chỉ vừa mới nghe cô hello còn chưa kịp nói cái gì đã bị anh họ lấy trở về.
Tình huống lúc ấy như thế nào nhỉ? Đúng rồi, anh họ vốn đang định tắt điện thoại nhưng bên kia rõ ràng đã nói cái gì đó khiến anh họ nói " cô đừng có trơ trẽn quá!"
Ừ! Rốt cuộc là đã nói cái gì mà có thể khiến tảng băng di động ngàn năm im hơi lặng tiếng bộc phát trả lời như vậy? Cậu đúng là bị tò mò hại sắp chết rồi.
Lăng Hạo Hiên cười hắc hắc, rốt cuộc vẫn không thể nghĩ ra Chu Ngữ Ngữ làm thế nào đắc tội anh họ đáng kính. Không tìm được chân tướng từ anh họ, chẳng lẽ còn sợ không dụ dỗ được người mệnh danh là Xú Xú đó sao?
Lăng Hạo Hiên chìm đắm trong ảo tưởng bắt được điểm yếu của anh họ nhất thời cảm thấy sống lưng chợt lạnh. Ngẩng đầu lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt lạnh băng kia không biết từ lúc nào đã chuyển sang mình. Tâm lý phòng ngự vững chắc của cậu cho thấy điều anh họ sắp nói ra hẳn là không có gì tốt đẹp.
Lăng Tử Thần không phụ lòng Lăng Hạo Hiên phỏng đoán, nhàn nhạt nói.
" Xét thấy bản thân em càng ngày càng ham học hỏi. Tiện thể giáo sư dạy chính trị cho em với tôi có chút giao tình, tôi sẽ thay em nhắc nhở một chút!"
Lăng Tử Thần nói xong cũng không để Lăng Hạo Hiên có cơ hội mở miệng liền trực tiếp quay đầu rời đi bỏ lại người nào đó ngồi thừ ra co giật khóe môi. Anh họ, anh không thể nào đổi trắng thay đen như vậy đâu!
Lăng Hạo Hiên nhìn theo hướng đi của anh họ, nhận ra hướng đó là văn phòng của giáo sư dạy chính trị liền hoảng loạn, không nói hai lời đem tất cả mọi chuyện đều quăng ra sau đầu. Ngay cả hình tượng quý tộc văn nhã cũng bị đánh rơi ở dưới gót giày.
Chu Ngữ Ngữ nhìn hai người đi xa, ngẩng đầu trừng trừng nhìn Ngạn Lê đang hối lỗi cười. Cô lúc này vô cùng tức giận muốn mắng to. Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó liền phát ra tiếng thở dài hậm hực, quả quyết quay đầu rời đi.
Người nào đó nhìn thấy Chu Ngữ Ngữ một câu cũng không nói đã quay đầu liền cuống lên. Cô cứ nghĩ để cô ấy ức chế vài câu rồi thôi. Nhưng biểu hiện quyết tuyệt này không phải là tính cạch mặt cô luôn chứ.
Ngạn Lê không kịp suy nghĩ liền đuổi theo Chu Ngữ Ngữ. Đáng thương hề hề kéo tay cô, tình chân ý thiết không sao tả hết.
" Tiểu Chu, cậu giận à?"
" ... "
" Tớ biết tớ bỏ cậu đối diện ác ma một mình là tớ không đúng nhưng cậu đừng giận. Cậu là người xuyên không cùng tớ, cậu cũng giận thì tớ biết làm sao?"
Chu Ngữ Ngữ hừ một tiếng. Thái độ so với ban đầu càng thêm nặng nề. Rõ ràng là đem Ngạn Lê cuống quýt muốn hỏng. Vội vàng nói.
" Tiểu Chu, từ nay cậu nói gì đều nghe cậu hết. Có được không?"
" Thật?"
Chu Ngữ Ngữ nhíu mày suy tư. Mỗ nữ nào đó thấy thái độ của cô vội vàng gật đầu lia lịa.
" Tốt lắm, một lời đã định!"
Chu Ngữ Ngữ quăng ngay gương mặt buồn rười rượi, hi hi ha ha nắm tay Ngạn Lê cùng nhau rời đi. Đôi mắt to tròn đen láy đặc biệt sáng rỡ.
Không sai! Vừa rồi đúng là cô tính kế Ngạn Lê. Ai bảo cô ấy dám ôm thân bỏ bạn mặc kệ cô đối đầu với sóng gió làm gì. Chân chính mà nói cô dĩ nhiên không thể quay lưng với Ngạn Lê được. Cô ấy chính là nữ chính đó nha. Không nghĩ tới kiên trì đến phút cuối cùng lại nhận được đãi ngộ lớn như vậy. Có nữ chính ở chỗ này, Lăng Tử Thần, anh muốn tác quái cũng rất khó.
Ha ha! Càng nhìn càng thấy mình thật có tố chất kinh doanh. Lợi nhuận đẻ lợi nhuận rồi kìa!
Ngạn Lê nhìn Chu Ngữ Ngữ thay đổi nhanh chóng, gương mặt lại có chút gian gian như mèo hoang trộm được cá thì trong lòng có chút nao nao. Vẫn là cô nhìn lầm đi.
Ngạn Lê trong lòng nhủ thầm một tiếng. Nếu cô biết bản thân mình bị mỗ nữ nào đó đem ra làm tấm chắn thịt người thì người tức giận sợ rằng chính là cô. Chỉ tiếc, cái này cô quả thật không hay biết, thật dễ dàng chui vào tấm lưới vây sẳn mà còn tưởng đó là hồ rộng bao la.
Những việc xảy ra giữa hai thiếu nữ xuyên không một chút vũng không có ảnh hưởng đến việc Lăng Hạo Hiên đuổi theo Lăng Tử Thần.
Bình thường sức khoẻ Lăng Tử Thần rất tốt lại thêm kiên trì tập gym nên cậu em họ đáng thương nào đó phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới có thể đuổi kịp. Hơn nữa là vừa đi vừa gọi khiến toàn trường bát nháo làm hắn càng muốn hụt hơi.
Lăng Tử Thần nhìn chính em họ mình chống đầu gối thở phì phò cũng không hề động dung. Anh bình tĩnh đứng đó chờ đợi Lăng Hạo Hiên hồi sức. Đương nhiên không thể lâu quá. Nếu không anh sẽ trực tiếp tiến vào phòng giáo sư chính trị. Dù sao từ chỗ này đến đó cũng không còn xa lắm.
Biết trước tính tình anh họ mình, Lăng Hạo Hiên dù mệt muốn chết cũng gắng sức đứng thẳng dậy, ai oán nói.
" Anh họ, em không muốn học chính trị, tuyệt đối không muốn!"
Lăng Tử Thần nhướng mày nhìn vẻ mặt em họ đáng thương, môi hơi mân lại giống như đang suy nghĩ. Lăng Hạo Hiên cắn răng, cuối cũng đành phải chấp nhận thỏa hiệp.
"Em không nói với ông nội là được đúng không?"
" Rất thức thời. Nhớ kĩ lời em nói, dù sao cơ hội để chỉnh em tôi có rất nhiều."
Lăng Tử Thần nói xong liền tiếp tục tiến vào phòng của giáo sư chính trị bỏ lại Lăng Hạo Hiên ngơ ngác đứng sửng nơi đó. Thật ra thì hiệu trưởng nhờ anh đưa cặp công văn trên tay này cho giáo sư chính trị. Chỉ là không nghĩ tới tăng tác dụng phụ dọa sợ em họ mà thôi.
Điểm này Lăng Tử Thần cùng Chu ngữ ngữ thế nhưng có chút giống nhau. Nhưng Lăng Hạo Hiên có vẻ thông minh hơn Ngạn Lê rất nhiều. Ít ra ngay sau đó cậu phát hiện ra bản thân mình bịa đùa bỡn chứ không giống Ngạn Lê bị người bán còn muốn giúp người ta đếm tiền.
Lăng Hạo Hiên tức giận phát run, không nghĩ đến mình lại bị chính anh họ tính kế. Nói ra không phải là khiến người khác cười chết sao?
Lăng Hạo Hiên mím mím môi nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng đem suy nghĩ trả thù quăng đi. Anh họ nói không sai. Dựa vào mức độ hồ li dưới vẻ mặt lạnh tanh kia muốn tìm cơ hội chỉnh mình thì quả thật không thiếu. Nếu như không cẩn thận chạm phải nọc của anh họ hậu quả cậu gánh không nổi.
Thấy chưa, đầu năm nay phận làm em họ tuyệt đối không dễ!
* Math 100% : Tính toán chắc chắn. Ở đây muốn nói Chu Ngữ Ngữ nhận ra Lăng Tử Thần là tuyệt đối không lầm.