Nội tâm La Mãn Lâu giờ phút này thập phần mâu thuẫn, tuy rằng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn đồng hành, nhưng cô thật lòng đã coi mập mạp như là bằng hữu, vì thế muốn cô rộng rãi kể cái bí mật kia cho mập mạp, e rằng cô thật sự không thể nói được ngay.
Điền Nhiễm tìm ra một chiếc khăn sạch sẽ đưa cho La Mãn Lâu.
Thời điểm La Mãn Lâu nhận khăn liền hướng Điền Nhiễm nhìn thoáng qua, phát hiện ánh mắt Điền Nhiễm cùng trước kia bình đạm giống nhau như cũ, thật giống như sự việc vừa mới phát sinh là một điều bình thường không hơn không kém.
“Ta đi lên lầu 4, ngươi đem xe lái vào bên trong sảnh đi”
Điền Nhiễm nói xong cầm vũ khí đi ra ngoài, sự tình vừa mới diễn ra trong lòng nàng đã có phỏng đoán, bất quá nàng vẫn muổn để La Mãn Lâu có thể tự nhiên chính miệng thoải mái nói cho nàng.
Nhìn thân ảnh biến mất ở cửa, La Mãn Lâu cười cười đi ra ngoài: Tiểu Nhiễm mập mạp chết tiệt này, đây là chờ chính mình nói cho nàng đi, bất quá nếu là mập mạp muốn mình nói cho cô ấy, một hồi liền nói thẳng luôn đi.
Đi vào cửa căn phòng khác, nhìn mấy con tang thi hướng bên này đi tới, La Mãn Lâu nhẹ nhàng bước đến nhào vào triều tang thi mà nện gậy xuống, một bổng một cái, không hề có che giấu ý tứ.
Đứng ở cửa sổ lầu 4, Điền Nhiễm nhìn La Mãn Lâu ở bên ngoài giết tang thi, khóe miệng hơi hơi cong lên một nụ cười.
Chính xác là nàng vừa mới cho La Mãn Lâu một cái lựa chọn, bất quá La Mãn Lâu không có làm nàng thất vọng.
Nói cô ấy đi đem xe lái vào trong sảnh tức là, nếu La Mãn Lâu không muốn đem sự tình giấu trong lòng nói cho nàng, tình huống xấu nhất chính là cô ấy sẽ lái xe một mình rời đi, bất quá nhìn tình huống hiện tại xem ra là La Mãn Lâu đã có quyết định của riêng mình.
Điền Nhiễm đem lầu 4 dọn dẹp xong xuôi, liền đi thẳng xuống dưới lầu.
Khóe miệng Điền Nhiễm hơi giật giật, nếu một người bình thường nhìn sự tình La Mãn Lâu hiện tại đang làm, chỉ sợ sẽ cảm thấy có chút kinh khủng, ớn lạnh.
Bởi vì dưới chân cô ấy là mấy con gà nằm rải rác, hơn nữa đều là gà đã bị vặn gãy cổ, khắp nơi đều có máu gà vương vãi, mà giờ phút này chính là trên mặt của La Mãn Lâu mang vẻ tươi cười, tiếp tục vặn cổ gà răng rắc.
“Tiểu Nhiễm, ta phát hiện tiểu viện tử bên kia nuôi không ít gà vịt, ta giết mấy con gà, một hồi hảo hảo bổ dưỡng thân thể”
Nói xong La Mãn Lâu còn liếm liếm môi, giống như cô ấy đã thật lâu không có ăn được một mẻ thịt tươi ngon vậy.
Tiểu viện trong Nông Gia Nhạc này dự trữ không ít đồ ăn, nuôi gà vịt phỏng chừng chính là để luôn có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, đã vậy còn nuôi thả trong vườn.
Có lẽ vì vậy mới có thể ở tình trạng không có người cho ăn mà chúng vẫn béo tốt mượt lông, mấy con gà này hoàn toàn khác hình dạng gà trước kia a! Quả thật là có lộc ăn rơi xuống, đáng tiếc chính là không thể mang đi.
Nhà bếp ở Nông Gia Nhạc là hình thức đốt củi, đối với phòng bếp dùng củi như vậy, La Mãn Lâu không có cách nào sử dụng, mà Điền Nhiễm lại rất có kinh nghiệm trong việc này, chỉ chốc lát liền đem cơm nấu chín, còn ở bên ngoài sân ngắt mấy đọt rau xanh tiến vào làm một dĩa rau xào.
Bởi vì gà hầm yêu cầu thời gian thật lâu, Điền Nhiễm trực tiếp đem gà làm thành gà hầm nấm, còn thừa hai con cũng đặt lên bếp lửa hầm kỹ.
Nàng tính toán buổi tối làm thêm cơm để ăn bữa khuya, ăn không hết buổi sáng ngày mai ăn cũng tốt.
“Tiểu Nhiễm, tay nghề này của ngươi thật tốt quá, sau này nếu ai cưới được ngươi là có thể có phúc phần này rồi”
La Mãn Lâu gắp một khối gà to bỏ vào trong miệng, tư vị tuyệt diệu kia làm nàng muốn ngừng mà không được.
“Nếu thấy ăn ngon liền ăn nhiều một chút đi” - Điền Nhiễm cười nói.
“Tiểu Nhiễm, kỳ thật lúc ta bị nhốt ở trong tủ không hề có người nào cứu ta, là ta tự mình không cẩn thận đánh nát chiếc tủ thành nhiều mảnh.
Bởi vì ta sợ ngươi nghĩ ta đã trở thành quái vật, sau đó đem ta đưa đến viện nghiên cứu, cho nên mới không dám nói, thực xin lỗi, là ta đã giấu ngươi”
La Mãn Lâu hạ đôi đũa trên chén, thực nghiêm túc nhìn Điền Nhiễm nói, nói xong lại cầm lấy chiếc đùi gà tiếp tục gặm nhấm.
“Ngươi kia hẳn là đã kích phát dị năng, trước kia trong tiểu thuyết không phải có viết sao, mạt thế đã đến, nhân loại cũng sẽ tiến hóa, hơn nữa ngươi cũng không cần nói ta lời xin lỗi, ta cũng có dị năng nhưng lại không có nói ngươi biết, cho nên chúng ta hoà nhau”
Điền Nhiễm hướng La Mãn Lâu lộ một nụ cười tươi có phần giảo hoạt.
“Ai da, ra là vậy đi, nguyên lai Tiểu Nhiễm ngươi mới là thâm tàng bất khả lộ, mau thành thật nói ra, ngươi có phải là dị năng tốc độ hay không, ta thấy tốc độ của ngươi cũng thực mau?”
La Mãn Lâu đầu tiên là ngốc lăng một lát, sau đó nhảy dựng lên hướng Điền Nhiễm mà nhào tới.