Mới vừa rồi, lúc Mạch Tiểu Miên nhắc đến bạn trai cũ của cô, anh thấy trong mắt cô có lướt qua một chút ẩn nhẫn cùng đau khổ, cánh tay vốn nắm lấy cánh tay anh cũng trở nên lạnh băng cùng cứng ngắc.
Xem ra, cô đúng là đã trải qua đau khổ khi bị bạn trai vứt bỏ rồi, hơn nữa đến nay vẫn không thể quên được.
Nghĩ tới đây, trái tim của Kiều Minh Húc không khỏi có cảm giác nghèn nghẹn.
"À, là chồng trên phương diện pháp luật."
Mạch Tiểu Miên cười nói: "Đột nhiên cảm giác cái từ "chồng" này thật buồn cười."
Kiều Minh Húc không nói gì thêm.
Lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Là tiếng chuông đặc biệt, rất rõ ràng là điện thoại của Lâm Ngọc gọi tới.
Không biết tại sao lúc này anh lại không muốn nghe điện thoại của Lâm Ngọc.
"Sao lại không nghe máy?"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy chuông điện thoại của anh liên tục vang lên, anh chỉ cầm chứ không hề tiếp máy.
Cô bèn tò mò nhìn thử, thấy phía trên ghi rõ Ngọc Ngọc.
"Này, Ngọc Ngọc của anh gọi điện tới cho anh đấy, sao còn chưa nghe máy? Mặc dù anh là chồng trên phương diện pháp luật của tôi, nhưng tôi cũng tự biết mình biết ta, cũng không phải là người vợ chân chính mà anh muốn lấy.
Tôi cũng sẽ không quan tâm tới việc anh ở trước mặt tôi cùng người phụ nữ khác có mối quan hệ không rõ ràng đâu."
Mạch Tiểu Miên cũng không biết, lúc mình nói những lời này, mang theo giọng điệu ghen tức chua xót.
Kiều Minh Húc nhìn cô một cái, nhận máy.
"Minh Húc, bận rộn sao? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại thế?"
Điện thoại bên kia lại truyền đến giọng nói nũng nịu của Lâm Ngọc.
Kiều Minh Húc đáp lại một tiếng, đi xa khỏi Mạch Tiểu Miên, cùng trò chuyện điện thoại với Lâm Ngọc.
Mạch Tiểu Miên nhìn Kiều Minh Húc đang trò chuyện điện thoại với Lâm Ngọc trước mặt, nhìn dáng vẻ dịu dàng khó thấy trên mặt anh, trong lòng không rõ mùi vị gì.
Cô ngồi trên bờ cát, ngẩng đầu nhìn trời.
Nhìn một lúc, trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ: Chẳng lẽ cô thích Kiều Minh Húc sao? Vì vậy khi thấy anh đối xử tốt với Lâm Ngọc, trong lòng mới rất không thoải mái?
Cô bị cái suy nghĩ này của mình dọa sợ, sau đó ra sức lắc đầu.
Không thể nào!
Cô không thể nào thích Kiều Minh Húc được!
Hơn nữa, cô cũng không thể thích anh.
Anh đã có Lâm Ngọc rồi, ba năm sau cô còn phải ly dị với anh nữa.
Huống chi, anh tuyệt đối sẽ không thích cô.
Bây giờ anh đối xử tốt với cô, nguyên nhân lớn nhất chỉ là vì cố cứu mạng ông nội anh, chỉ là một loại bảo ân trong lòng mà thôi.
Cô lại nhớ tới quả cầu thủy tinh bị vỡ nát đó!
Cô biết, quả cầu thủy tinh kia có lẽ liên quan đến mẹ ruột của anh, hoặc là có ý nghĩa đặc biệt gì đó với Lâm Ngọc.
Chuyện này trở thành một điều cấm kỳ giữa hai người bọn cô.
Cô không dám hỏi, anh cũng không nói.
Chỉ là trên đời này, có rất nhiều thứ, giống như quả cầu thủy tinh kia vậy, một khi đã bể, cho dù có cố gắng đền bù thế nào đi nữa cũng đều đã lưu lại vết nứt rồi, cũng như cảm tình vậy.
Kiều Minh Húc sau khi trò chuyện điện thoại với Lâm Ngọc xong, bèn xoay người quay đầu nhìn Mạch Tiểu Miên.
Anh thấy cô ngồi trên bờ cát, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không, cũng không biết đang nhìn.
cái gì, suy nghĩ chuyện gì.
Tóm lại dáng vẻ đó, khiến anh nghĩ tới hình ảnh một chú chó hoang đáng thương bị vứt bỏ vậy.
Trái tim anh cũng trở nên mềm mại hơn, chạy lại, hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn bầu trời!"
Mạch Tiểu Miên tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời, không nhìn anh.
"Có gì để nhìn cơ chứ?".
Kiều Minh Húc ngẩng đầu nhìn theo, hỏi: "Còn không phải chỉ là mấy đám mây trắng thôi sao?"
"Không phải."
"Ô?"