Đúng vậy, dù hai người bọn cô chỉ là hợp đồng hôn nhân, vậy thì sao chứ?
Chỉ cần anh có thể làm cho người nhà của cô vui vẻ, vậy là đủ rồi.
Kiều Minh Húc pha trà, động tác chậm rãi liền mạch, trông vô cùng ưu nhã, giống như quân tử phong nhã dịu dàng thời cổ đại vậy.
Anh dâng mời cha Mạch một ly trà.
Cha Mạch cực kỳ cao hứng nhận lấy, uống một hớp, sau đó thỏa mãn híp mắt lại, nói: “Cha uống trà hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên cảm thấy nước trà lại uống ngon như vậy.
Sao cha pha nó lại không ra mùi vị này nhỉ?”
“Cha à, pha trà cũng là một loại nghệ thuật.
Cha chỉ đổ nước sôi rót vào bình trà rồi uống thôi nên đương nhiên không thể tạo ra mùi vị này được.”
Mạch Tiểu Miên uống trà Kiều Minh Húc pha, cũng cảm thấy thật sự uống rất ngon, mùi thơm thích hợp.
Lá trà này, mẹ Mạch vì Kiều Minh Húc đến nên cố ý mua Thiết Quan m.
Tuy nhiên bình thường chỉ uống ngon hơn một chút thôi, cũng không phải là Thiết Quan m đặc biệt.
Muốn tạo ra được mùi vị này, còn phải có cao thủ pha trà như Kiều Minh Húc.
“Chị ơi, em cũng muốn học pha trà.”
Mạch Đồng Đồng sau khi uống một ly trà Kiều Minh Húc pha xong, mặt đầy mong đợi nhìn Mạch Tiểu Miên nói.
“Có thể.
Để anh mời thầy ở Nhã Phong dạy em nghệ thuật pha trà.”
Mạch Tiểu Miên còn chưa trả lời, Kiều Minh Húc đã lên tiếng.
“Thật sao ạ?”
Hai mắt Mạch Đồng Đồng sáng lên, vừa rồi cô cũng bị động tác pha trà ưu nhã của Kiều Minh Húc hấp dẫn, cảm thấy mình cầm phải học được một loại nghệ thuật nào đó, để sau này anh Phùng Quang Hiển có tới, cô có thể tự tay pha cho anh một ly trà thật ngon, để anh tán dương mình.
“Ừ.
Để anh gọi điện hỏi thử.”
Kiều Minh Húc lấy điện thoại di động ra, bấm số thầy dạy nghệ thuật pha trà.
Sau khi gọi xong, anh nói với Mạch Đồng Đồng: “Ban ngày em vẫn đến trường học bình thường, anh đã đặt lớp 9 giờ đến 11 giờ tối.
Em đến Nhã Phong theo thầy học pha trà, còn có thể học một vài lễ nghi truyền thống khác nữa.”
“Phải tốn học phí sao?”
Mạch Đồng Đồng thận trọng hỏi.
“Em gọi anh là anh rể, vậy thì học phí này đương nhiên là do anh rể em phụ trách.
Em chỉ cần cố gắng học tốt là được, đợi lần sau anh tới đây sẽ không cần phải tự pha trà nữa.
Điều này đối với anh mà nói, cũng có chỗ tốt.”
Kiều Minh Húc cười nhạt nói.
“Cảm ơn anh rể, cảm ơn!”
Mạch Đồng Đồng vô cùng kích động.
Đối với một cô bé lưu lạc ở đầu đường xó chợ như cô mà nói, Nhã Phong là nơi bọn cô vô cùng quen thuộc.
Trước kia, cô bé thường xuyên ngồi đối diện Nhã Phong, hâm mộ nhìn những chàng trai, cô gái khí chất ưu nhã, quần áo gọn gàng đi từ bên trong ra.